“Tĩnh Văn… cô… cô… tại sao cô lại đẩy tôi. A… Bụng tôi… Tuấn Phi, bụng em đau quá, đau quá…”
Cận Văn Thiến hai tay che bụng của mình, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Đầu tôi ong ong, cơ thể cứng ngắc. Tôi không hề đẩy cô ta, thậm chí còn không hề đụng vào cô ta, cô ta không thể nào ngã xuống.
Nhưng bây giờ không cho phép tôi nghĩ nhiều, Trương Mỹ Nga nghe thấy tiếng ồn liền chạy tới, lập tức xông vào muốn đánh tôi. Trình Dịch Lâm sắc mặt u ám ôm tôi trong ngực, Trương Mỹ Nga hậm hực dừng tay, quay lại đỡ Cận Văn Thiến đứng dậy, nhưng lại nhìn thấy một mảng máu tươi phía sau váy cưới của cô ta.
“Chảy máu! Mau đưa đến bệnh viện!”, Trương Mỹ Nga hét lớn, tôi cũng kinh hãi, không thể tin nổi nhìn Cận Văn Thiến.
Cận Văn Thiến lại ngã chảy máu? Cô ta điên rồi sao? Để hãm hại tôi, ngay cả con mình cũng mặc kệ?
Không đúng... Trong đầu tôi như có cái gì chợt lóe, nhưng còn chưa kịp nghĩ thì Trương Mỹ Nga liền lao tới mắng tôi.
“Con tiện nhân Lạc Tĩnh Văn này, rốt cuộc muốn hại nhà họ Tần bọn tao thành thế nào mày mới hài lòng? Cái loại giày rách không biết xấu hổ, mày…”
Tần Tông Minh vội vàng đi tới kéo cánh tay Trương Mỹ Nga, hiển nhiên là kiêng kỵ Trình Dịch Lâm, chỉ là sắc mặt ông ta cũng không hề tốt.
“Tĩnh Văn, sao cô lại đẩy Cận Văn Thiến? Chuyện này cô phải có câu trả hợp lý cho chúng tôi”, Tần Tông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-dem-ay-toi-thanh-vo-cua-tong-tai/262630/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.