Trương Bình An không đi tìm bố mẹ mình để giải thích với cô, nếu đám đàn em của hắn mà biết hắn chỉ vì một đống bài tập cỏn con mà ghi thù thì sẽ nghĩ hắn thật nhỏ nhen. Hắn đã bỏ công sức ra làm học sinh ngoan một lần rồi bị đạp xuống không hề thương xót, điều đó khiến Trương Bình An càng ngày càng lười học, chỉ muốn biến khỏi ngôi trường này thật nhanh.
Hắn không làm gì được, toàn bộ cơn tức của hắn đều được bộ não điều hết sang Thẩm Quyền. Thẩm Quyền mà biết được hắn vừa nghĩ gì thì chắc chắn sẽ nghĩ hắn bị thiểu năng trí tuệ.
Thầy hắn ngựa quen đường cũ, bố hắn tức điên lên, chỉ muốn đập cho Trương Bình An mấy cái, vừa đánh vừa quát tháo. Sau hôm ấy, hắn bị chuyển lên bàn đầu ngồi, ngày não cũng phải đối mặt với sự dòm ngó của thầy cô.
Trưa thứ 3, Trương Bình An ở lại trực nhật cùng tổ Thẩm Quyền. Một tổ chỉ có 5-6 người, vốn trường cấp 2 này cũng không đông học sinh, mỗi lớp chỉ tầm 30 người.
"Mày quét lớp nhé."
Giọng Thẩm Quyền không hề mang nét hồi hộp hay sợ hãi, như đang hỏi cho có lệ. Trương Bình An "hừ" một tiếng, hỏi nó:
"Tại sao lại là tao?"
"Mày có thể chọn ở lại cuối cùng để lau lớp rồi đóng cửa tắt đèn hộ cả tổ hoặc đi bộ sang lầu đối diện giặt rẻ, lau hết tất cả cửa ra vào, cửa sổ trong phòng sau đó sang dãy kia giặt lại một lần nữa."
Trương Bình An không cằn nhằn thêm nữa, giật lấy cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-buom-thoat-xac/985403/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.