Lễ tưởng niệm Lê Ngọc Linh diễn ra ngay tại sân trường trung học, ngòi bút của báo chí cũng hướng về phía này. Tiếng bàn tán to nhỏ, nói xấu cô trước đây bỗng biến mất, chỉ còn lại thanh âm nức nở của bạn bè và thầy cô, sự im lặng tĩnh mịch bao trùm trong căn phòng học.
Trên đài cao đặt một tấm ảnh đen trắng được lồng khung cẩn thận, chung quanh là những đóa hoa cúc trắng còn đọng sương sớm. Cô gái ấy luôn xuất hiện trong tâm trí mọi người với nụ cười rạng rỡ, tận tới lúc qua đời, bức ảnh ấy vẫn lưu lại nụ cười kia.
Những ngày sau đó, không khí trong trường cũng không lạc quan lên là bao. Đối với những người không quen biết cô, cuộc sống vẫn trôi qua như những ngày bình thường khác, chỉ là bọn nó vẫn luôn có cảm giác ngột ngạt như thể tử khí vẫn còn lưu lại ngôi trường này. Bầu trời quang đãng, không khí ẩm ướt bao trùm lên cảnh vật, báo hiệu mùa hè sắp tới.
Sau lễ tưởng niệm, Tạ Hưng không trở về nhà hắn như thường lệ mà bắt taxi ra ngoại thành. Cảnh vật bên ngoài từ từ biến đổi, những toà nhà cao tầng càng lúc càng thưa thớt, tới khi chúng biến mất hoàn toàn, chung quanh cậu chỉ còn núi đồi và cây cỏ xanh mơn mởn. Hoàng hôn buông xuống sau vách núi, chìm xuống biển khơi.
Tạ Hưng không muốn chờ nữa, không muốn cứ bị vây hãm mãi trong quá khứ. Thẩm Quyền nói đúng, cậu không nên kéo dài thêm một phút giây nào nữa, kết thúc càng sớm, cậu được giải thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-buom-thoat-xac/985386/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.