Đây là lần đầu tiên Tạ Hưng cảm thấy kinh tởm một người đến vậy. Người phụ nữ kia cũng muốn đánh gã ngay tại bệnh viện nhưng suy cho cùng gã cũng là do bà rứt ruột đẻ ra, bà không nỡ đánh mà chỉ biết quỳ sụp xuống, sắc mặt trắng dã.
Người chết thì cũng chết rồi, kẻ phạm tội có pháp luật xử lý.
"Bản năng của đàn ông, sinh ra đã như thế rồi!"
"Im miệng! Tao không phải đàn ông, mấy người kia không phải đàn ông chắc? Có ai như mày không?!"
Lộc Bình không phải con người, con người mà không kiềm chế được bản năng của mình thì có khác gì con thú trong rừng? Chẳng còn ai coi gã là người mà nhìn gã với đôi mắt như thể đang nhìn một con ấu trùng xấu xí.
Hơn 3 giờ sáng, Triêu Thiên Chương đưa Triêu Thị Kim trở về nhà, Thẩm Quyền cùng cậu cũng bước ra khỏi cửa bệnh viện. Sau một đêm, Triêu Thị Kim già đi trông thấy, ắt hẳn là lại xuất hiện thêm mấy sợi tóc bạc. Khuôn mặt bà nhăn nhúm lại sau khi khóc, vẻ tiều tụy không thể giấu nổi. Triêu Thiên Chương cụp mắt, quay sang nhìn hai người họ mấy cái rồi quay đầu đi mất.
Bọn họ làm ầm ĩ ở bệnh viện, không ít bác sĩ đã chạy ra khuyên ngăn. Sau khi cảnh sát tới bắt Lê Lộc Bình đi, bọn họ mới giải tán.
Càng gần hè, khoảng thời gian đêm đen chiếm ưu thế càng ít. Mới 3 giờ sáng, bầu trời đã ngả màu nhàn nhạt, từng cơn gió se lạnh lay động đống lá khô bên vệ đường.
Cái chết của Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-buom-thoat-xac/985385/chuong-69.html