Ahim thức giấc, cô đã được bế về phòng ngủ lúc nào không hay. Tỉnh dậy mà đầu cô đau như búa bổ, cánh tay và cả mắt phải cô rát buốt, khó chịu. Nhìn bàn tay vẫn còn cầm sợi dây chuyền đó. Là hắn là hắn tại sao lại như vậy? Cô bước xuống nhà, cái không khí đó vẫn bao quanh khắp mọi người, tiếng cười cũng đã tắt dần trong nơi này. - Xuống ăn sáng đi? - Hakase bày biện thức ăn rồi nói.
- Tớ xuống ngay.
Cô nặng nhọng lê từng bước chân, mọi người đều đông đủ có mặt cả người sơ còn lại và mấy đứa nhóc, nhìn chúng có vẻ rất buồn, cô bé Min Yong không thấy đâu cả? Cô khá lo lắng vì điều đó. Cô bé có thể đi đâu, hay chỉ ở quanh đây nhưng không có đủ can đảm để ngồi cùng bàn với kẻ giết người, có lẽ cô bé đã nghĩ như vậy.
- Mấy chuyện này cứ để tớ làm, các cậu đụng vào làm gì cho mệt.
- Cậu đang ốm, lo mà giữ gìn sức khỏe, tay cậu không ổn rồi mà còn đòi làm gì, lo giưỡng bệnh đi rồi, khi nào khỏi đương nhiên chuyện bếp núc này phải giao lại cho cậu rồi. Hihi... giờ thì lo ăn uống đầy đủ đi, hồi qua cậu không ăn gì rồi lại còn nằm trong căn phòng đã cháy nữa, bọn tớ lo muôn chết luôn. Nhưng sợi dây chuyền đó là của ai mà cậu nắm chặt như thế- Akiko thắc măc.
- Đó là sợi dây chuyền của một người quen, người gây ra chuyện này, theo tớ thấy là thế?
- Cô giỏi giả nai đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-anh-hao-quang/50435/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.