Ahim ôm lấy một bên mắt đang ứa máu, từng giọt máu nhỏ giọt xuống sàn, cả căn phòng ngập tràn khói lửa, sơ nhìn thấy Ahim đang như vậy, chạy lại cầm lấy cái khăn thấm nước che miệng cô lại. Đang đỡ cô ra khỏi biển lửa, vô tình một thanh xà ngang rớt xuống chằn ngang người bà. Ahim cố kéo bà ra nhưng không thể, cô khóc: - (.....) Người cố lên con đỡ người ra khỏi đây?
- (.....) Con chạy đi, chỗ này không thể ở lâu. Con lo cho ta thì đi đi.
- (.....) Không không được, người phải đi với con.
- (.....) Cảm ơn ông trời vì đã mang con đến nơi này, một người có thể hiểu nỗi lòng của ta. Giờ thì không có cơ hội nữa rồi, con chạy đi. Đừng lo, số ta đến đây đã tận, cầu chúa cho con được bình an.
- (.....) Sơ, sơ. Người không, không được, người không thể chết được.
Sơ tắt thở, bàn tay thả lõng xuống sàn. Khói xộc thẳng vào mũi cô, đầu quay cuồng cô gục xuống.
Đám cháy quá lớn, may mà các bạn của cô gọi người đến kịp, cứu được cô ra, ai nấy đều lo lắng cho sắc thái của cô hiện tại. Khuôn mặt bê bết máu, nhòe đi bởi nước mắt, mái tóc ngắn bù xù.
Mùi thuốc xộc thẳng vào cái mũi nhỏ nhắn của Ahim, cô khó chịu ngồi dậy. Cả đám bay lại hỏi han:
- Cậu không sao chứ?
- Mình ổn mà, sơ đã cứu sơ ra chưa?
- Sơ sơ đã chết rồi. Tớ xin lỗi. Khi bọn tớ cứu được cậu ra thì sơ đã tắt thở.
- Là lỗi của tớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-anh-hao-quang/50434/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.