Chương trước
Chương sau
Cả cô và cậu đều ngó ra theo chiều hướng phát ra âm thanh, một người đàn ông với gương mặt lạnh tanh, mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần tây màu đen, đang từ từ tháo giày ra khỏi chân rồi bước vào trước sự ngỡ ngàng của cả hai.

Trong khi Đương Lãnh Hàn vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác, thì cô thoáng đã nhận ra người đàn ông kia là cái tên mắt mặt lạnh khó ưa hôm trước cô gặp ở tiệm hoa.

Dương Ngọc Yến nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng kia rồi nói:

- Sao lại là anh? Anh đến đây làm gì? Sao anh biết đây là nhà tôi? Tôi với anh liên quan gì mà anh lại muốn tham gia lễ trưởng thành của tôi?

Trước những câu hỏi của cô, Vương Lam Nhất vẫn giữ nguyên cơ mặt cao cao tại thượng kia mà khẽ nhếch nhẹ môi lên, rồi từ từ trả lời từng câu hỏi của cô với cái chất giọng uy nghiêm ấy:

- Tôi đã báo trước cho em từ tối qua, còn tôi là ai, hay liên quan gì thì tự hỏi ba em!

Cô lúc này mới gỡ ra được vài ý, thầm hiểu thì ra tin nhắn tối qua không ai khác mà là do anh gửi, nhưng còn anh là ai thì giờ này vẫn là dấu hỏi chấm trong đầu cô.

Thoát ra khỏi những suy nghĩ phức tạp kia, Dương Ngọc Yến đưa mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi nói:

- Bây giờ ba và anh trai tôi không ở nhà, thì tôi hỏi kiểu gì, phải chắc chắn anh là ai tôi mới đi cùng được chứ...Giờ tôi không biết, cũng không cần anh đến dự với tôi, vì tôi đi cùng bạn rồi!

Đương Lãnh Hàn từ nãy đến giờ vẫn đứng ngây người ra đó, thấy có gì đó đang khều khều vào sau lưng mình thì cậu mới tỉnh lại, nhìn ra sau thì ra là tay cô. Cậu nhìn biểu cảm trên mặt cô thì ngầm hiểu ra gì đó, rồi nói:



- Yến đi với tôi rồi, không để cậu ấy làm phiền tới anh.

Cô nghe xong cũng gật gật đầu theo. Nghe thấy tiếng ồn ở trong nhà, lúc này Đinh Viễn Lập mới từ ngoài vườn hoa đi vào, thấy ba con người kia đang đứng người nói người nghe, cùng với vẻ mặt không mất vui vẻ gì. Mất một lúc ông mới nhận ra người đứng một mình kia, liền vội vã đi lại, ngăn chặn cuộc trò chuyện ấy, rồi nói:

- Yến nhi, cháu nghe ta nói...Đây là Vương Lam Nhất, là người sẽ thay lão gia đến dự lễ trưởng thành cùng với con.

Cô nghe xong liền nhìu mày nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự bất ngờ, trước đây cô đã từng nghe người khác nhắc đến cái tên Vương tổng-Vương Lam Nhất khá nhiều, là người tài giỏi, có máu mắt trên mọi phương diện, đặc biệt hơn cả anh lại là một người cấm dục, ít xuất hiện trước công chúng, vậy mà hôm nay lạ lộ diện còn đứng ở đây để cãi tay đôi với cô.

Thoáng chốc, Dương Ngọc Yến gỡ bỏ cái biểu cảm đầy ngạc nhiên kia mà thay vào đó bằng gương mặt ương bương của cô lại hiện ra, cô liền bảo:

- Nhưng cháu không biết đây là ai hết, người cháu không quen nhất định sẽ không đi cùng!

Nói xong, cô liền hầm hực định đi thẳng ra bên ngoài. Thấy vậy, Đương Lãnh Hàn cũng chạy theo sau, nhưng cô vừa kịp bước chân ra khỏi cửa thì đồng thời giọng nói đầy cảnh cáo của Vương Lam Nhất cũng vừa vang lên:

- Đi thêm một bước nữa thì đừng trách tôi ác!

Câu nói mùi quyền lực ấy quả thật là có hiệu quả, Dương Ngọc Yến chốc cũng dừng lại, cô nhíu mày quay lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy khó hiểu mà hỏi:

- Ác? Anh định làm gì?



- Thử đi rồi biết! -Vương Lam Nhất nói-

Dương Ngọc Yến rơi vào trầm tư, bản thân cô cũng biết lời nói của anh không đơn giản chỉ là doạ nữa, cô đưa mắt nhìn Lãnh Hàn một lúc lâu, rồi quay xuống nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử đeo trên tay thấy cũng đã gần muộn giờ đi, cô liền đưa ra quyết định:

- Hàn, mày cứ đi với ba mày đi, tao sẽ đi với anh ta

Nghe thấy câu trả lời của cô, Vương Lam Nhất khẽ nở ra nụ cười đầy sự đắc ý. Nói xong cô cũng đi ra ngoài cùng anh. Ngồi trên xe, gương mặt cô cau lại, không nói một lời nào.

Thấy cô im lặng, Vương Lam Nhất liền lên tiếng tỏ ý muốn bắt chuyện:

- Không vui à?

Cô vẫn cái tư thế đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thâm trí chỉ ngồi gọn một nửa trên chiếc ghế. Nghe anh hỏi, cô cũng chẳng kém câu nào mà trả lời:

- Bị ép đi với một người mà bản thân không quen biết gì thì anh nghĩ cảm giác lúc đấy có vui không? Mà anh bỏ cái kiểu nói lạnh như tảng băng đó đi, khó chịu!

Vương Lam Nhất bỗng cười khẩy lên, nói không quen biết thì bảo nói đúng cũng chẳng đúng, nói sai cũng chẳng sai. Quan hệ của anh và cô như thế nào trong trường hợp này thì chắc chỉ có một mình anh biết, chứ cô muốn biết thì chỉ có nhờ Dương Lâm Mạc giải thích hoặc chính miệng anh nói ra mà thôi!

Còn vấn đề muốn anh vứt bỏ cái gương mặt lạnh lùng kia đi thì chắc là không thể, nói anh liệt cơ mặt thì cũng đành chấp nhận, chứ cái nét mặt này mà biến mất thì còn có mấy người nể anh đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.