Vương Lam Nhất bỗng cười khẩy lên, nói không quen biết thì bảo nói đúng cũng chẳng đúng, nói sai cũng chẳng sai. Quan hệ của anh và cô như thế nào trong trường hợp này thì chắc chỉ có một mình anh biết, chứ cô muốn biết thì chỉ có nhờ Dương Lâm Mạc giải thích hoặc chính miệng anh nói ra mà thôi!
Còn vấn đề muốn anh vứt bỏ cái gương mặt lạnh lùng kia đi thì chắc là không thể, nói anh liệt cơ mặt thì cũng đành chấp nhận, chứ cái nét mặt này mà biến mất thì còn có mấy người nể anh đây?
....
Chiếc xe sau một lúc, cuối cùng cũng dừng lại cổng trường, Vương Lam Nhất từ từ di chuyển xe một cách gọn gàng vào nơi để xe mà nhà trường đã sắp xếp từ trước để dành cho phụ huynh.
Chờ xe dừng ổn định, Dương Ngọc Yến mới cầm túi đồ của mình rồi bước xuống xe, anh thấy thế liền nheo mày lại nhưng cũng không nói gì mà chỉ đi theo ở đằng sau.
Còn cô thì đang cố tình bước nhanh hơn để tránh né anh, nhưng với cái đôi chân dài 1m02 của cô mà so với đôi chân dài hẳn 1m18 thì chưa bị anh tóm cổ cô lên là còn may rồi.
Cô khó chịu ra mặt, liền quay lại mà nói:
- Này! Anh đi tránh tránh tôi ra không được à, anh không biết là tôi đang bị anh dìm chiều cao à?
Ừ. Thì cũng có một chút chênh lệch "nhỏ" thôi, chỉ là một người 1 mét 68 và người kia 1 mét 89 thôi. Nếu nói về cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936936/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.