"Cô nhóc đó tuy vậy nhưng không phải người nhìn thấy trai là chạy theo đâu, là người luôn đặc biệt giữ khoảng cách với nam giới đấy, từng nói một đời chỉ yêu TNT và nam ca sĩ kia thôi..."
Vương Lam Nhất nghe xong cũng chỉ biết "ồ" lên một tiếng, thật sự là anh sắp phát điên với vị hôn thê này rồi, thích gì không thích toàn đi thích mấy cái lạ đời.
Sau một hồi giới thiệu về đủ những món đồ liên quan tới nhóm nhạc mà Dương Ngọc Yến hâm mộ, cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định với câu nói thẳng thắn đến ngắn gọn:
- "Mua hết đi, trong ngày mai phải gửi đến Dương gia trước chín giờ sáng!"
Đặng Khải Kỳ ầm ừ tắt máy, đằng nào cũng mua hết thế mà còn để người ta dốc hết tâm huyết nói một tràng không ngừng nghỉ rồi đến cuối cùng chốt câu "mua hết" thì có khác nào là đang chơi đùa tấm lòng này không cơ chứ!
Cuộc gọi kết thúc cũng đã qua ngày hôm sau rồi. Màn đêm tối mịt dần dần được hạ xuống thay vào là những tia nắng ấm áp của buổi sáng mùa hè cuối tháng sáu.
Dương Ngọc Yến từ trên phòng bước xuống vẫn mặc trên mình bộ đồ ngủ theo dáng sơ mi ngắn. Vừa kéo ghế ngồi xuống bàn ăn cô vừa nói:
- Ba sáng vui vẻ, anh hai sáng vui vẻ!
Cái giọng điệu đang ngái ngủ kia miệng vẫn còn nháp ngắn ngáp dài khiến ông không khỏi lắc đầu bất lực, thầm nghĩ sau này không biết về nhà chồng rồi mà vẫn còn thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936920/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.