Yến...Yến, chờ một chút!
Cô từ trong thang máy lú đầu ra, gương măt nhăn nhó mà hỏi:
- Gọi cái gì? Ma đuổi theo à!
Đương Lãnh Hàn nhanh chóng vịn tay vào thành nắm trong thanh máy rồi nhắm tịt mặt thở từng đợt thành tiếng khiến cho hái bên má có chút ửng hồng, giọng nói có chút khàn đặc khó khăn nói:
- Gọi bạn chứ gọi ai, cái lễ đính hôn gì m...mà nhàm chán, mày nghĩ tao muốn đi theo à? Nếu không phải do Vương tổng nhờ tao đi theo mày thì còn lâu Lãnh Hàn này mới ở đấy nhé!
Cậu vừa nói dứt câu cũng là lúc thang máy phát ra một tiếng "ting", sau đó khoảng vài giây ngắn ngủi cánh cửa cũng tự động từ từ mở đều ra hai bên. Dương Ngọc Yến tay nắm lấy thân váy kéo vạt lên chuẩn bị bước bên ngoài, nhưng chỉ vừa kịp đặt chân xuống nên hành lang, thì từ đâu ra một nhóm phóng viên đã chờ sẵn ở trước người cầm điện thoại người cầm máy chụp ảnh thi nhau chụp hình loạn xạ khiến mắt cô nhắm tịt lại vì bị ảnh hưởng.
Đương Lãnh Hàn đứng trong thang máy khẽ nhíu chặt lông mày lại một chút, ánh mắt liền hạ nhiệt độ xuống không còn vẻ ôn hoà như lúc nãy nữa, cậu đi thẳng lên trên đưa tay ra gạt những con người ham ảnh kia sang một bên mở đường cho cô đi, miệng còn không ngừng nói:
- Chạy về phòng rồi đóng cửa lại đi!
Dương Ngọc Yến bị dồn đến khó thở, mặc dù đã được Lãnh Hàn dùng sức bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936889/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.