Đ...đau quá, Yến... đau..
Vương Lam Nhất thấy cô như thế chỉ im lặng, biểu cảm từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh đến lạnh người, những đường gân xanh tím lộ dõ dưới lớp da cứng rắn, thề rằng nếu ngay lúc đó còn kịp thời gian anh sẽ hỏi Đương Lãnh Hàn cho ra lẽ mà tìm người khiến cô thành ra thế này, lập tức cho ngừng thở mà trầu tiễn sang tận thế giới bên kia.
Nhìn người con gái nằm trên đùi mình với, máu trên mặt chưa kịp khô thì một đợt máu mới chảy ra theo đúng hàng, Vương Lam Nhất nhíu chặt mày, hai tay áp chặt xoa đều làm ấm cho cô. Dương Ngọc Yến nhắm chặt mắt lại, gương mặt cô nhăn nhó mà ép nước mắt chảy ra ngoài, có lẽ là vì đau nên không thể rơi vào trạng thái bất tỉnh hoàn toàn.
.....
Chiếc xe sau mười phút di chuyển cuối cùng cũng dừng lại trước cổng bệnh viện, Vương Lam Nhất vội mở cửa bế cô trên tay mà chạy thẳng vào bên trong, khoa cấp cứu khẩn cấp đứng ở bên ngoài thấy thế liền chạy tới, một y tá trong số đó giọng có chút khẩn trương mà từ từ trấn an:
- Mau để cô ấy xuống giường đẩy, rồi theo tôi làm thủ tục!
Vương Lam Nhất nghe xong liền nhẹ nhàng đặt cô xuống, Đương Lãnh Hàn đứng ở bên ngoài nhìn anh một lúc lâu mặc dù biểu cảm đến nét mặt của Vương Lam Nhất không có một chút thay đổi nào nhưng tất cả đều bộc lộ rõ sâu trong đôi mắt. Nhìn thấy anh có chút không nỡ rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936886/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.