-"Đưa máy cho cô ấy, để tôi tự nói chuyện!"
Khả Vân nhìn cô một lát rồi đưa chiếc điện thoại đến trước mặt cô, mở loa ngoài ra mà nói:
- Yến nhi, Vương tổng muốn nói chuyện với con!
Đôi mắt đang vừa khô vừa ướt bỗng dưng nghe ngấn hẳn lệ ra mà kịch liệt lắc đầu, miệng âm ỉ một câu không muốn hai câu không muốn trong cổ họng nhất quyết là không trả lời. Vương Lam Nhất ngồi ở bên này gần như không còn chút kiên nhẫn nào nữa mà gằn giọng quát lên:
-"Dương Ngọc Yến!! Tôi nói em câm miệng!"
Mặc dù mắt không nhìn, hơi thở không cảm nhận, cơ thể không trực tiếp tiếp xúc, nhưng nghe qua từng chữ từng từ anh vừa nói thì cô cũng đủ để tưởng tượng ra gương mặt của anh bây giờ đang tức giận như thế nào rồi. Có điều, tức thì tức...còn để cô sợ thì khó lắm.
Dương Ngọc Yến lau đi hai hàng nước mắt cô cố nặn ra từ nãy đến giờ, rồi cầm lấy chiếc điện thoại trên tay Khả Vân mà nghe:
-"Anh tin tôi bảo Bác Dung anh nói tôi câm miệng không? Anh giam lỏng tôi ở nhà tôi đã không phản đối rồi, để họ ở lại với tôi một lát thôi cũng không được à?"
-"Đừng sơ hở ra là một câu bác Dung hai câu bác Dung, dù có có nói thì mẹ tôi cũng chỉ mắng được vài câu là cùng, còn em thì hậu quả về sau vân là do tôi quyết hiểu chưa? Tốt nhất đừng có bướng nghe chưa! Để im cho họ về!"-Vương Lam Nhất nói-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936874/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.