Nhưng với cô thì cảm giác khó ưa thì không thể cãi được.
.....
Kim đồng hồ chỉ đến con số cụ thể, hiện tại cũng đã hơn mười một giờ đêm rồi. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ chỉ toàn một đen kết hợp cùng với ánh đèn đường vàng chói chiếu ngược vào nhau. Dương Ngọc Yến khó chịu đến nhăn cả mặt cuốn chăn nằm trên giường lăn qua lăn lại mà không thể ngủ được. Đấu tranh tư tưởng một lúc lâu cô mới mở cửa đi sang thư phòng bên cạnh, đứng thập thò không biết bao nhiêu lâu mới dám đưa tay lên gõ cửa, mãi cho đến khi từ bên trong vọng ra một câu "cửa không khoá" thì cô mới khé cửa ló đầu vào.
Hình ảnh Vương Lam Nhất mắt hướng về phía chiếc laptop để trên bàn làm việc, bên cạnh còn có một ly cafe vẫn đang bốc lên lớp hơi nóng nhàn nhạt chạy theo một hướng. Dương Ngọc Yến thấy anh không có ý muốn quan tâm đến sự xuất hiện của mình thì liền rón rén đi vào bên trong.
Nếu như bình thường chỉ cần không được anh chú ý liền sẽ bỏ đi ngay thậm chí còn chửi cho vài câu lí nhí trong miệng cho bõ tức. Nhưng hôm nay càng không nhìn thì lại càng tốt, vì chỉ cần anh liếc mắt lên một chút cũng đủ để cô đào một cái hố chui xuống để thoát thân rồi. Nhưng tại sao cô sợ thế?
Quay trở về hai tiếng trước ở tại bàn ăn, thì cô đã vô tình để đôi bàn tay mềm mại của mình trức tiếp chạm thẳng vào một bên má của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936870/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.