Bác Khả còn có một người cháu nhỏ đang học tiểu học, nếu thay hợp đồng cũng chỉ có thể để họ ở lại từ sáng đến chiều tối!
Dương Ngọc Yến từ ngồi dưới đất thoáng nhảy dựng lên, biểu cảm lộ rõ ý muốn phản đối câu nói của anh, hay tay cô chống xuống nạnh, gương mắt cũng ngước lên mà nói:
- Ai nói với anh như thế? Bác Khả nói với tôi bác sống một mình ở một chung cư nhỏ, cháu ở đâu ra? Anh là không muốn họ ở lại thì đúng hơn, nhà bác ấy lại còn xa như vậy!
Vương Lam Nhất không nói, đúng thật trước đây anh để cả ba người làm việc theo ca là có lí do, đơn giản vì trong nhà chỉ có một mình anh hơn nữa cả ba đều là nữ nên ở lại là điều phải cân nhắc. Nhưng hiện tại có đã có cô, việc để họ ở lại là có thể xem là thoải mái hơn, nhưng bây giờ điều khiến anh không chấp thuận là gì?
Đơn giản ngay từ đầu, anh đã không cho phép cả ba được chạm vào cơ thể cô dù chỉ là cái nắm tay cũng không, tuy nhiên là do cô mặc kệ mà bảo vệ họ trước anh nên bản thân anh cũng không thể làm gì, suy cho cùng lý do là anh giữ của, không thích bất cứ ai chạm vào cô kể cả nam lẫn nữ, khó chịu nhưng do anh quá giỏi việc che giấu cảm xúc không biểu lộ ra mặt, một phần vì không muốn chấp nhận việc mình...
Trầm ngâm một lúc cuối cùng vẫn không có kết luận hoà thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936864/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.