Vân Nam không như Nam Thành, con người nơi đây họ nói không với thành thật, phức tạp hơn nơi em sống trước đây, nên đừng cố tìm người làm bạn khi ở đây. Tôi để em tự tìm hiểu, nhưng tốt nhất là phải an toàn!
Dương Ngọc Yến gật đầu cho qua như đã hiểu, nhưng thực chất không hề muốn biết hay có ý định tìm hiểu cái nơi quanh năm lạnh lẽo này, không cần anh nói cô cũng thừa hiểu lạnh cả nhiệt độ lạnh cả lòng người. Vì sao nó lạnh thì không thể giải thích! Với cô đến đây mục tiêu đầu tiên và cuối cùng chỉ là học và theo đuổi ước mơ của mình, còn những thứ khác Dương Ngọc Yến không muốn ngó đến.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cổng trường to lớn phủ một màu xanh da trời hài hoà, cô bước xuống xe không quên theo lời tạm biệt có chút nhẹ nhàng hơn so với những ngày bình thường:
- Tôi vào nhé, anh cứ về trước đi lúc nào xong tôi sẽ gọi, bye bye!
Một tiếng "ừm" trầm ấm phát ra từ cổ họng anh, Dương Ngọc Yến mới quay lưng cầm theo chiếc túi vải để trên ghế phụ mà đi vào, chờ bóng lưng cô khuất dần theo đường vòng dẫn vào sân trường Vương Lam Nhất mới lái xe rời khỏi.
Ở trong này, hình dáng Dương Ngọc Yến nhỏ bé lững thững một mình bước vào sân trường đầy mới mẻ nhưng lại đầy sự xa lạ, đếm sơ qua cũng khoảng sáu toà học hầu như đều có chung một tông màu xanh da trời mà màu trắng hài hoà với chiếc cổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936862/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.