Cô kể chuyện anh ngồi nghe, thỉnh thoảng chỉ quay lại nói với cô vài câu rồi lại thôi, một ngày cứ thế trôi đi, tuy có những lúc ở cùng nhau không lúc được bình yên nhưng thế vẫn tốt hơn là xa cách mà yên bình.
.....
Đúng như lời hứa, hôm nay Vương Lam Nhất tan ca sớm hơn dự định, nhưng có điều đối với anh vậy là sớm còn với bộ phim sắp được công chiếu kia thì là không.
Dương Ngọc Yến trước đó đã nhắn tin thông báo cho anh rằng mình sẽ đến trước để mua vé, ngồi lủi thủi ở hàng ghế chờ, cặp mắt tròn hiếu kì nhìn xung quanh trông không khác gì một đứa trẻ đang đợi mẹ đến đón.
Bỗng một cái vỗ vai từ đằng sau lưng, cô giật mình quay lại theo phản xạ, ánh mắt đang nheo lại tìm chủ nhân của cái đánh đó thì lập tức mở to ra còn không quên thèm theo một nụ cười đầy bất ngờ mà nói:
- Hàn nhi của tao! Mày chui từ xó nào ra đấy?
Đương Lãnh như hồn ám lúc nào cũng mang cái vẻ mặt thiếu đòn ấy không bao giờ thay đổi, cậu đi lại phía trước mặt cô mà trả lời:
- Nhà nội tao ở đây, không về đây thì ở đâu? mấy tháng không gặp là mày liền quên tao rồi đúng không?
- Lâu lâu quên một chút, nhưng mà tao vẫn nhớ Hàn nhi của tao mà! À đến đây một mình à? -Dương Ngọc Yến nói-
Đương Lãnh Hàn lắc đầu chỉ tay về hướng quầy bán vé, hình ảnh người con trai cao ráo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936852/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.