Cô đứng im không đi lại gần, nhìn ba cô nữ sinh rời đi mặt đứa nào đứa đấy đều tươi như hoa như vừa đạt được chiến tích to lớn gì đó liền lắc đầu ngao ngán.
Chờ ba cô nàng khoác tay nhau rời đi, lúc này Dương Ngọc Yến mới chậm dãi bước ra với gương mặt khỉnh bỉ nhìn anh, miệng chẹp chẹp vài cái rồi nói:
- Nhìn cái gì? Đi về hay định chờ tôi mang kiệu tới rước?
Vương Lam Nhất nâng nhẹ khoé môi mình cong lên một chút rồi cũng quay người rời đi. Ngồi trong xe, ánh mắt của anh không ngừng nhìn sang bên cạnh, cố gắng quan sát từng hành động của Dương Ngọc Yến nhưng có nhìn đi nhìn lại cả chục lần thì biểu cảm trên gương mặt cô vẫn như thế, đều hiện rõ hai chữ "thản nhiên" không có chuyện gì xảy ra.
Anh nhăn mặt khó chịu nhìn cô, âm thầm vứt hết tôn nghiêm không kìm được mà vặn hỏi:
- Không khó chịu một chút nào à?
Dương Ngọc Yến rời mắt khỏi điện thoại, tiện tay thoát khỏi trận game đang chơi giở để nhìn sang anh, cô chớp chớp mắt một lúc rồi mỉm cười trả lời:
- Ý anh nói tại sao tôi không ghen à? Nếu là vậy, việc gì phải ghen? Tôi và anh chưa phải là vợ chồng thì lấy cớ gì đi cản anh? Danh nghĩa hôn thê à? Trẻ con lắm ý. Nếu là tôi thì tôi cũng cho thôi, giúp người khác không bị xấu hổ trước đám đông là điều tốt mà miễn về sau nói rõ ràng với họ là được!
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936850/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.