Mẹ...năm mới hạnh phúc nhé.
Nhìn tấm ảnh nhỏ in hình của một người phụ nữ với nụ cười dịu dàng nằm ngọn trong lòng bàn tay của mình, dòng nước ấm đã tạo thành một mảng chỉ chờ đúng lúc rơi ra nhưng đều bị cô ngăn hết lại bằng cách nhắm mắt lại như đang thầm cầu nguyện điều gì đó, bỗng một cánh tay đặt xuống vai của cô, Dương Ngọc Yến bất giác giật nảy mình rồi nhìn sang...là Vân Đặng, chưa kịp để cô phản ứng lại, cậu liền nhẹ nhàng đưa tay lên xoa xoa mái tóc mượt của cô mà nói:
- Mẹ sẽ hạnh phúc nếu như em hạnh phúc, em là nguồn sống của mẹ, người luôn yêu em sẽ luôn luôn yêu em, người tỏ ra ghét bỏ em nhưng đôi khi trong lòng lại luôn yêu em...vui vẻ lên, năm mới mạnh khỏe!
Cô mỉm cười, nụ cười không thể xác định rằng đó là sự hạnh phúc hay là đang buồn, cô hiểu ý anh nói, đúng là người ghét cô vẫn sẽ ghét cô, nhưng vấn đề Vân Đặng muốn ẩn dụ là ông ngoại, người mà gần mười chín năm qua cô chưa từng trò chuyện...ông luôn ghét cô, một lần bắt gặp ánh mắt của ông cũng là một lần thấy sự căm ghét đầy chất chứa của ông dành cho cô...đó cũng là gánh nặng tâm lí lớn nhất mà cô phải mang ngay từ khi còn bé.
Năm mới, tốt nhất vẫn là gạt bỏ hết suy nghĩ không vui sang một bên vẫn là tốt nhất!
Nụ cười không xác định lúc nãy đã được cô giải thích ngay sau đó bằng một nụ cười khác rạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936840/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.