"Bác sĩ tình hình ba tôi thế nào rồi."
Giọng nói hớt hải, sắc mặt anh không giữ được bình tĩnh. Mẹ khẽ xoa vào bờ lưng đang mệt mỏi vì thức ngày thức đêm.
"Nhận Y đã gọi bác sĩ Jsion đến rồi con đừng nghĩ nhiều nữa."
Bà nhìn Vị Trạch, thằng bé chưa một lần khóc, cũng chưa bao giờ để lộ cảm xúc thật của mình ra ngoài. Người cha bệnh nặng vì dấu để anh yên tâm học hành cũng làm Vị Trạch có một nỗi cắn rứt khi không biết sớm hơn.
Nhận Y nhanh chóng dẫn Jsion đến phòng bệnh, nhìn sơ bộ ông lắc đầu nhẹ, sắc mặt của hai người cũng tái đi.
"Rất tiếc nhưng khối u bệnh nhân đã di căn đến não."
Jsion túi đầu xin lỗi gia đình, mẹ anh khó tin ông ấy vừa đến sao lại có thể rời đi nhanh như vậy chắc chắn là có vấn đề bác sĩ...
Ông Cố dùng giọng nói yếu ớt của mình gọi Vị Trạch lại dặn dò. Những người còn lại được thư kí đưa ra bên ngoài, Nhận Y ôm lấy bác gái an ủi.
"Bác đừng khóc nước mắt chính là vũ khí làn Vị Trạch mất đi niềm tin, gia đình họ Cố cần anh ấy."
Câu nói ấy như lấy thêm dũng khí, mẹ anh nhìn Nhận Y dịu dàng gật đầu.
Sau tang lễ, vì nguyện vọng của ba anh ở lại nước Anh xa lạ, bức ảnh nhỏ của một cô gái luôn được anh cất kĩ trong túi áo.
................
*Hiện tại*
Dương An Hạ nằm trên đùi Vị Trạch, nước mắt bỗng chảy ra những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-vach-yeu-em/2889977/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.