Ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Vị Nguyên, thằng bé là người tốt nhưng người mẹ lại là người tâm cơ khó đoán. Vị Trạch nháy mắt đuổi cậu em họ của mình ra ngoài. Cố Vị Nguyên ấm ức chiếc ghế còn ngồi chưa được ấm mông.
Cánh cửa đóng lại, anh vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn vào đã đến giờ ăn trưa Vị Trạch mong chờ mà gọi điện thoại. Tiếng chuông vang lên, An Hạ cô vươn cánh tay đang tê liệt của mình đến chiếc bàn cạnh giường.
"Anh gọi cho tôi có việc gì sao?"
Giọng nói khàn khàn, hơi thở cũng dồn dập theo, nụ cười trên khuôn mặt Vị Trạch tối lại, anh hốt hoảng nói:
"Cô bị ôm sao, giờ tôi về ngay cố nhịn một lát thôi."
Cố Vị Trạch lao nhanh ra ngoài, thư kí đang làm việc chăm chú thấy ông chủ rời đi trong lúc làm việc làm cậu sững người.
"Xem ra hôm nay mình được tan làn sớm rồi."
Một lát sau, tiếng cửa nhà tít tít, cánh cửa mở ra nhanh chóng, Cố Vị Trạch đi thẳng vào trong phòng An Hạ. Căn phòng sáng lên, nhìn Hạ Hạ khuôn mặt đẫm mồ hôi ở trên giường anh cau mày lại.
"Hôm qua nửa đêm uống nước đá mới bị nặng thế này đúng là bất cẩn mà."
Giọng điệu trách móc nhưng không che được khuôn mặt đang lóng ngóng của anh. Vị Trạch lấy một hơi bế cô lên đi đến bệnh viện gần nhất.
Bác sĩ nhìn qua biểu hiện mà các giấy xét nghiệm, cười nhẹ nhìn Vị Trạch.
"Cô ấy ổn rồi, lần sau rủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-vach-yeu-em/2889958/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.