Thác Đao buông chân Diệp Chậm Ly, lẳng lặng rút cây quạt ra, nhặt lên y sam tả tơi dưới đất bao lấy Việt Tê Kiến, đoạn bế hắn lên: “Ngươi sao rồi?”
Việt Tê Kiến yếu ớt thở phào một hơi, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rất khẽ rất thấp như con thú nhỏ: “Đau, ta đau quá… đau chết được!”
Nói xong ngón tay vô lực níu cổ áo Thác Đao, không hề báo trước thất thanh òa khóc.
Thác Đao hơi sửng sốt, tựa hồ không ngờ hắn sẽ khóc trước mặt mình, trận khóc này, khiến người có một loại ảo giác như đang nắm giữ trái tim hắn, hơn nữa còn là hắn tự xé toạc huyết nhục cốt cách của mình ra, hai tay dâng cho Thác Đao.
Phần da thịt khỏa lộ của Việt Tê Kiến nhuốm một màu đỏ ửng bất thường, thắt lưng đã bất giác run rẩy giãy dụa, đôi nhãn mâu đen nhánh của Thác Đao chuyển hướng Diệp Chậm Ly: “Nhập hành chu?”
Diệp Chậm Ly chớp chớp mắt, vô tâm vô phế cười nói: “Chính hắn muốn thế…”
Thậm chí còn hỏi: “Có đúng không a, tiểu tiện nhân?”
Thác Đao lạnh lùng nhìn hắn, hai người mâu quang chạm trán, Diệp Chậm Ly khẽ gật đầu.
“Đừng sợ…” Thác Đao vuốt tóc Việt Tê Kiến: “Một lát sẽ không đau nữa.”
Dứt lời không đếm xỉa tới Diệp Chậm Ly, phi thân ra khỏi cửa, thẳng tiến suối Tiết Tuyết.
Suối Tiết Tuyết ở sát bên Yên Phân Kiếm Tiệt viện, nằm trọn trong khe núi, xung quanh kỳ hoa giai mộc rậm rạp nhã thú, một con đường trải da hổ quanh co khúc khuỷu thông tới mấy gian tinh xá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tuong-tu/64669/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.