Nhưng chết trong địa ngục ô uế này, chết trước mặt ác ma như Diệp Chậm Ly, còn chết hạ tiện dơ bẩn như vậy… Sao có thể cam tâm? Sao có thể nhắm mắt?
—–
Việt Tê Kiến sửng sốt, hai tay bấu chặt tấm thảm dưới đất, gân xanh trên mu bàn tay đã nổi lên.
Từ khi đến Thất Tinh Hồ, những người gặp qua tuy không phải quân tử, nhưng cũng không quá khác biệt với bên ngoài, ở y xá người nào người nấy càng là mặt bánh bao sạch sẽ nhã nhặn, cho dù Thác Đao tà khí khá nặng, nhưng cũng chưa từng thật sự thất lễ quá đáng với mình, không ngờ Diệp Chậm Ly này lại buông lời thô tục ác độc như thế.
Ngoại trừ kinh ngạc, còn có chút rối bời không biết làm sao.
Thương Hoành Địch dường như rất vui vẻ, nói: “Công tử, xem ra cao đồ của Sở cô cô có giá không nhỏ.”
Diệp Chậm Ly tiện tay cầm lấy một cây quạt nan ngọc, đứng dậy chậm rãi đến gần: “Cũng may bổn tọa không ra giá.”
Dùng đầu quạt nâng cằm Việt Tê Kiến: “Diện mạo chỉ có thế, thô chế lạm tạo vô vị nhạt nhẽo, con cóc ta nuôi lột da đi cũng tuấn tú hơn ngươi vài phần.”
Hắn có đôi mắt thu thủy đẹp đến ngây thơ vô tà, thành thành thật thật nói: “Hoặc là tự cởi y phục, hoặc là ta lột da ngươi.”
Việt Tê Kiến nhìn hắn, như nhìn yêu ma, hồi lâu mới từ kẽ răng phun ra một chữ: “Không.”
Diệp Chậm Ly có chút ngạc nhiên: “Không cởi? Ngươi cũng đâu phải hoàng hoa đại khuê nữ, có gì phải e
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tuong-tu/64668/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.