Hà Vũ Sư xông lại gần, cương quyết nói: “Lâu chủ, thuộc hạ liều mạng…”
Việt Tê Kiến luôn biết thức thời, nhất tiếu định phong ba: “Ngươi không cần liều mạng, Tạ tiền bối nếu muốn giết ta, đã động thủ từ lâu… Có đúng không, Tạ tiền bối?”
Tạ Thiên Bích mất kiên nhẫn, quát khẽ: “Cút!”
Việt Tê Kiến ôm quyền nói: “Vãn bối mạn phép hỏi thêm một câu, Tạ tiền bối xuất sơn, chỉ để làm khó vãn bối một lần này? Hay là ngày sau tiếp tục đối địch với bổn tọa?”
Tạ Thiên Bích im lặng chốc lát, lạnh lùng nói: “Tạ mỗ đã quy ẩn.”
Việt Tê Kiến lĩnh hội, cười nói: “Hiện nay thế sự khó lường, chốn giang hồ chỉ còn tà dương, không còn trăng sáng, phóng mắt nơi nơi, nhưng chẳng thấy một đấng anh hùng một trang hào kiệt… Tiền bối không phiền chuyện trước mắt, thật quý không gì bằng.”
Nói xong cúc cung hành lễ, tay áo vải rũ xuống, vừa vặn phủ lên một mũi Thanh Phong Câu mà vừa rồi Đường Sửu dùng Tiểu Trọng Sơn bắn ra, sau đó phất tay dẫn thủ hạ rời đại đường.
Hắn tuy rút lui, phong độ không mất, thần sắc càng không có nửa phần thất bại chán nản.
Ra khỏi Linh Thứu tự, Việt Tê Kiến dừng bước, vươn tay, Hà Vũ Sư dâng lên một chiếc khăn lụa trắng tinh, lại ngập ngừng nói: “Lâu chủ…”
“Sợ cái gì?” Việt Tê Kiến ung dung lau đi vết bẩn lẫn rượu dính trên ngón tay, thản nhiên nói: “Đường gia bảo chúng ta đắc tội chắc rồi, Thiết Sa Lôi Chấn Tử một khi nổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tuong-tu/3151980/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.