Việt Tê Kiến nếu đã dám lộ Phượng Minh đao, công khai hai lớp thân phận, tự nhiên là hạ mười phần mười quyết tâm phải chính tay tru sát Đường Ly ngay tại chỗ!
Vì đường sống hôm nay, chỉ còn nước liều mạng nghênh tiếp, tùy cơ mà chạy.
——
Trong viện Việt Tê Kiến đang ngắm nhìn một đóa hoa nghệ duyên dáng khoe sắc, mỉm cười nói: “Đường huynh, hoa nghệ này là một trong ngũ thụ lục hoa mà Phật tổ ngồi trước, xưa nay chỉ nở vào cuối hạ đầu thu, không ngờ Linh Thứu tự lại có thời hoa diệu thủ, có thể cho hoa nở cuối xuân, thực sự khiến người đại khai nhãn giới.”
Đường Sửu xuất ngôn rất có ý miên lý tàng châm (trong bông có kim): “Từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của Minh Tây công tử, còn được công tử âm thầm chỉ điểm luận bàn về đồ cổ đá quý, mà vẫn chưa có duyên gặp mặt, hôm nay xảo ngộ, như chợt tỉnh mộng, mới biết Minh công tử là giang hồ đại hào, quả thật thất kính, thất kính.”
Việt Tê Kiến cười nói: “Trước mặt Đường đại thiếu gia, ai dám nhận danh xưng giang hồ đại hào?”
Đường Sửu điềm nhiên nói: “Ba vị đứng đằng sau Minh công tử, chỉ cần xuất thủ, Đường mỗ hôm nay tuyệt đối không thể toàn thân trở ra, huống chi ngoài viện còn mười mấy tùy tùng? Bản thân Minh công tử càng là tuyệt đỉnh cao thủ thâm tàng bất lộ. Ngay cả chỗ tinh diệu trong thuật dịch dung, tại hạ đời này cũng hiếm thấy.”
Việt Tê Kiến cực chân thành chăm chú nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tuong-tu/3151979/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.