Hắn khờ, mà mình cũng dại, hai con tước ngu ngơ bốn mắt nhìn nhau sớm tối bên nhau, như si như túy thiên trường địa cửu, cùng thủ hộ một cái tổ chim, tìm mồi chải lông cho nhau, nhưng thỉnh thoảng mạc danh kỳ diệu mổ nhau mấy phát đến chảy máu, hắn đánh đòn mình không hiểu chuyện, mình thì trợn mắt giận hắn nhẫn tâm, vô cớ cô phụ vô số tháng ngày êm đẹp.
Chỉ trách động lòng quá sớm, mà hiểu tình quá muộn.
——
Hoàng Ngâm Xung hoài nghi liếc nhìn, lập tức trong lòng phát lãnh, Việt Tê Kiến trước mắt, vẫn là thể xác ngày nào, nhưng có vẻ thay da đổi thịt, nội liễm như vực sâu, lại có vẻ tùy thời cuồn cuộn dâng trào vỡ đê.
Hắn tựa hồ đem huyết nhục của mình bóc lột băm vằm, đem xương cốt của mình phơi nắng hong sương, trong nhất hô nhất hấp, chỉ còn lại một cỗ sát khí lấn át hết thảy, sau khi nung nấu tích tụ lên men lâu ngày, chính là nham thạch nóng chảy rồi đông lạnh, nhưng không kịp đợi, chỉ chực hung dũng bạo phát một lần nữa.
Hôm qua đã nhừ, tiền đồ vô vọng, Việt Tê Kiến vẫn cố chấp xem mình như một vị thuốc, tự rót vào ấm, từ từ mà sắc, sắc đến thành bã, cũng tuyệt không cúi đầu viết thư xin hàng.
Chuyên chú quan sát Diệp Chậm Ly, Việt Tê Kiến cười nói: “Tiểu mù lòa thật xinh đẹp, đúng là khiến người thấy thương tiếc.”
Diệp Chậm Ly ngưng thần lắng nghe, không nghe thấy động tĩnh của Tô Thác Đao, đinh ninh hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tuong-tu/3151969/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.