Tô Thác Đao lãnh tĩnh nhìn xoáy vào hắn, nói: “Bất luận ngươi làm gì ta cũng không hận ngươi… Duy chỉ A Ly, không được.”
Việt Tê Kiến trong lòng chỉ cảm thấy kỳ lạ, ngay cả sự tàn khốc của hắn, mình cũng yêu…
——
Kẻ mạnh vẫn là kẻ mạnh, Tô Thác Đao trong tay không đao, cũng có thể dứt khoát moi tim móc phổi, máu chảy thành sông, mà hắn là thần ma tại thế ung dung bơi trong đó.
Ngay cả khi hắn mất hết nội lực, kinh mạch tận hủy, thậm chí bị người luân phiên cường bạo, nhưng chỉ cần hắn còn một hơi thở, vẫn có thể tùy ý thao túng đùa bỡn mình, muốn sống thì sống, muốn chết thì chết.
Trước mặt Tô Thác Đao, mình vĩnh viễn là đứa trẻ lạnh run vô dụng năm ấy, chờ mong hắn mở lòng từ bi cứu rỗi, đành chịu thôi, từ nhỏ đã luôn dựa dẫm vào bó đuốc duy nhất có thể xua tan bóng tối kia, mà chống chọi mà sinh trưởng.
Chưa hiểu thế sự, đã động nghiệt tình, người này từ lâu đã bén rễ sâu trong linh hồn mình, xới hắn đi, Việt Tê Kiến của hôm nay cũng không thể tồn tại, phải làm sao mới được đây?
Không biết qua bao lâu, Việt Tê Kiến hoảng hoảng hốt hốt mở miệng, trong thanh âm rõ ràng có ý vị khẩn cầu: “Thác Đao, không phải ngươi… Nhất định là Diệp Chậm Ly, ta biết mà, ngươi không gạt được ta đâu!”
Tô Thác Đao bình thản nhìn hắn, nói: “Là ta.”
Một con chim ăn đêm cô độc đậu trên cành cây cất tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tuong-tu/3151968/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.