Việt Tê Kiến như chìm trong ác mộng không bao giờ tỉnh lại, rõ ràng cái gì cũng cảm nhận được, lại tựa hồ cái gì cũng không liên quan đến mình.
Bất giác chạnh lòng bi ai, lần đó là lư đỉnh, lần này tính là gì?
Thác Đao, đừng chỉ biết lấy ta tiết dục.
——
Việt Tê Kiến đang nhìn chằm chằm cỗ thi thể bốc mùi máu tanh nồng kia, nghe hắn gọi mình, ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt bàng hoàng khiếp đảm như gặp phải quỷ, khẽ nhích gót chân, nhưng ngay cả khí lực để lui ra sau cũng không có.
Ánh mắt ấy Tô Thác Đao đã từng thấy qua, tâm niệm chợt động, liền hiểu duyên cớ, tử trạng của Viên Tồn Đức giống hệt cha mẹ hắn bị Trang Sùng Quang tàn sát năm đó, nỗi ám ảnh khiến hắn mất tự chủ, ý thức đã chìm trong khoảnh khắc sợ hãi bất lực nhất.
Lập tức mỉm cười, ngón tay dán lên môi, suỵt một tiếng trấn an: “Là ta… không phải Trang Sùng Quang, Trang Sùng Quang đã chết từ lâu, kẻ ta giết là Viên Tồn Đức, ta hận hắn hành hạ ngươi… Đừng sợ.”
Việt Tê Kiến ngơ ngác nhìn, nhánh sơn trà cùng ngân xà xăm phía trong ngón tay Tô Thác Đao đập vào mắt, trên con đường tăm tối hoang vu, rốt cuộc cũng lóe lên một tia sáng, tâm tình đột nhiên dạt dào ấm áp.
Việt Tê Kiến hô hấp gấp gáp từ từ ổn định lại, chớp chớp mắt, giơ tay che đi lệ ngân.
Tô Thác Đao cởi áo choàng của Tang Vân Ca, phủ lên Viên Tồn Đức đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tuong-tu/3151944/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.