“Thiêu thân lao vào lửa, thừa biết sẽ chết, lẽ nào vẫn thấy hạnh phúc?”
Diệp Chậm Ly mâu quang trầm tĩnh, nói: “Hạnh phúc hay không ta không biết… Nhưng tâm bất do kỷ, sao có thể quý trọng thân mình?”
“Tâm bất do kỷ, tâm bất do kỷ… Thì ra là tâm bất do kỷ…”
——
Đúng như Tô Thác Đao dự liệu, ngày thứ ba cho dù chỉ có Diệp Chậm Ly uể oải ngồi đó, cũng không môn phái nào dám vuốt râu hùm.
Đường Nhất Tinh tuổi cao trí nhớ kém, quên mất thảm trạng bị chọc tức đến suýt chết nghẹn hôm qua, ngoắc tay với Diệp Chậm Ly: “Lại đây!”
Diệp Chậm Ly nhưng không ngoan ngoãn như hôm qua, quay mặt đi giả vờ không nghe không thấy.
Đường Nhất Tinh vừa bực mình vừa buồn cười: “Sư bá tổ gọi ngươi qua, ngươi dám không tuân mệnh?”
Thương Hoành Địch hết cách, đành phải vác cả người lẫn ghế mang Diệp Chậm Ly tới, khom lưng nói: “Tiền bối xin chỉ giáo.”
Trong lòng cảm kích, biết Đường Nhất Tinh vì thấy Tô Thác Đao không ở đây, sợ có người làm khó Diệp Chậm Ly, cho nên cố ý để hắn ngồi bên cạnh mình, đã là đặc biệt quan ái.
Diệp Chậm Ly dầu muối không ăn nhìn thấu hồng trần, hàng my dày ảm đạm rũ xuống, không chút sức sống, như một đôi cánh bướm mệt mỏi.
Đường Nhất Tinh hỏi: “Nghe nói công phu ám khí của ngươi không tệ?”
Diệp Chậm Ly liền liếc Thương Hoành Địch, Thương Hoành Địch hiểu ý, vội đáp thay hắn: “Hóa Huyết Chậm Vũ của công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tuong-tu/3151943/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.