Chương trước
Chương sau
Tống Vô Bạn mục quang lướt qua hắn, như nhìn không khí, cao giọng nói: “Tô cung chủ khinh công thiên hạ vô song, có nguyện cùng Tống mỗ đồng du Hoài Long Sơn?”

Tô Thác Đao nói: “Diễm phúc như vậy, sao dám khước từ?”

——

Tô Thác Đao thở hắt một hơi, Phượng Minh đao từ dưới khuỷu tay bay ra, như cố ý lại như tùy tâm, giữa không trung vẽ nên một vòng cung.

Lúc lưỡi dao xé gió, bao nhiêu tư niệm tình căn dục chủng dồn nén lâu ngày từ sâu trong đáy lòng cũng theo đao tiết ra, mơ hồ diệu hóa thiên thành, hồn nhiên vô khuyết, một đao này đâm tới, thanh cương kiếm của Minh Đức lập tức như một con thú tự lao đầu vào chỗ chết, mạc danh kỳ diệu đưa phần bụng yếu ớt nhất ra nghênh đón đao phong.

Phượng Minh đao phát một tiếng vô âm, lấy sắc phá nhu, lấy mỏng xuyên dày, thanh cương kiếm như bông bị băm nát, Minh Đức lần thứ hai mất kiếm.

Tô Thác Đao động tác càng không có nửa phần trì trệ, đao thế mạch lạc lưu loát, chân khí hộ thể của Minh Đức như một lớp lụa mong manh dễ dàng bị xé rách, mũi đao ngưng đọng một đốm sáng, lẳng lặng dừng lại ngay yết hầu, không dính một giọt máu, nhưng một thân công lực của Minh Đức đã tan rã.

Một đao này đại giang lưu nhật nguyệt, kỹ nghệ gần như đắc đạo, tầng cao hơn của võ học đã âm thầm mở một khe hướng Tô Thác Đao. Tuy rằng đây chỉ là đột phá thần kỳ khi linh quang chợt lóe, trong vòng vài ba năm sau, Tô Thác Đao có lẽ không tài nào tái hiện lần nữa, nhưng chỉ cần từng hé lộ, tự nhiên đã để lại một đầu mối, chỉ cần nắm bắt, là có thể đạt được, giống như lượn khung trời trong vắt thấy cánh chim, qua biển xanh gợn sóng thấy cánh buồm.

Minh Đức tái xám như tro, nỗ lực ổn định khí mạch tán loạn, khuôn mặt thoáng chốc già đi mấy chục tuổi: “Đao pháp của Tô cung chủ, bần đạo hổ thẹn không sánh kịp.”

Ngày tỷ thí đầu tiên ở Hoài Long Sơn kết thúc, phái Nga Mi được một ghế, Thất Tinh Hồ liên tiếp thắng tám phái, kỹ kinh tứ tọa, còn áp đảo Võ Đang, chỉ một bước nữa là công đức viên mãn, đã vậy một bước này nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ chẳng khác nào phóng qua một con lạch nhỏ.

Diệp Chậm Ly trong lòng cuồng hỷ, thấy vai Tô Thác Đao máu vẫn còn tí tách nhỏ xuống đất, lại đau xót vô cùng, vội lấy thuốc trị thương băng bó, Tô Thác Đao đạm đạm nói: “Thương ngoài da mà thôi.”

Diệp Chậm Ly cẩn cẩn dực dực quan sát thần sắc hắn, nhưng không nhìn ra được gì, bèn hỏi: “Thất Tinh Hồ chúng ta vài thập niên qua, cuối cùng cũng đợi đến thời khắc hãnh diện tự hào này… Thác Đao, ngươi hài lòng không?”

Ngón tay đẫm máu trong lòng bàn tay Tô Thác Đao đã bị ủ đến có độ ấm: “Vẫn chưa tới lúc hãnh diện tự hào.”

Đôi mắt đen như mực âm trầm nhìn Diệp Chậm Ly, mâu quang thâm thúy hoa mỹ, nhưng ám tàng lãnh khốc: “Khổng Tước đâu? Kinh Trập, Tiểu Mãn, còn có Lập Hạ của Trảm Kinh Sở, đi đâu cả rồi?”

Diệp Chậm Ly không còn gì chống chế, càng không dám nói thêm một chữ.

Tô Thác Đao cười nhạt: “Giết một phế nhân mất hết nội lực, lại để lọt lưới Bắc Đẩu Minh… A Ly, ngươi còn mặt mũi thống lĩnh Nội đường? Còn tự tin nói là hãnh diện tự hào gì đó?”

Lời này rất nặng, Thương Hoành Địch nghe hiểu rõ ràng, không khỏi vừa sợ hãi vừa xấu hổ. Khổng Tước từ sau khi bị Tống Vô Bạn đả thương ở Thần Châu, vẫn chưa gượng dậy nổi, mấy tháng trước đến Cát Thiên Lâu một chuyến, trở về càng như mất hết bảy phần hồn, lần này truy sát Việt Tê Kiến, vốn không định dùng nàng, nhưng nàng chủ động xin nhận nhiệm vụ, còn thề độc rằng: Việt Tê Kiến không chết sẽ tự nguyện làm dâm nô, Thương Hoành Địch châm chước ba lần bốn lượt, không nỡ nhìn một Thiên Sàm quân ưu tú như vậy vô dụng vứt bỏ từ đây, nào ngờ Khổng Tước thật sự sa sút thành gà rừng, chuyến này vô công thêm tội đã đành, còn liên lụy cả Diệp Chậm Ly.

Diệp Chậm Ly trái lại kinh hỉ quá đỗi, nói: “Ngươi không trách ta tự ý làm chủ truy sát Việt Tê Kiến?”

Hắn nháy mắt đã nắm bắt ẩn ý của Tô Thác Đao, lập tức cải tử hồi sinh thần thái rạng rỡ, kích động lần này để thoát nhưng lần sau nhất định sẽ hảo hảo đuổi giết đến nhiệt tình hăng hái.

Tô Thác Đao mi mục không khỏi dâng lên tiếu ý, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn: “Được rồi, Việt Tê Kiến cũng coi như là người của Thất Tinh Hồ, không cần hao tổn tâm tư vì hắn nữa… Ân, nể mặt Minh Thiền Nữ, hắn lại giúp chúng ta bổ sung đầy đủ Nhập Bát Tinh Kinh, không tới lượt Bắc Đẩu Minh…”

Càng nói lòng càng loạn, dứt khoát dừng lại, phân phó Thương Hoành Địch: “Đi hỏi Tống minh chủ, có gì chỉ giáo.”

Lúc này hoàng hôn dần tàn, sắc trời đã tối, Xuân Sắc ổ đại chúng đã tản hơn phân nửa, nhưng môn nhân Bắc Đẩu Minh vẫn còn tại chỗ.

Tống Vô Bạn hỏi: “Tổng quan hôm nay, tà phái thế thịnh, ngay cả Võ Đang Côn Luân cũng gãy kiếm bại trận, chư vị nói xem, chúng ta nên làm sao đấu với Thất Tinh Hồ?”

Hoa Khước Tà nghĩ nghĩ, xung phong nói: “Ta có thể đánh một trận với Diệp Chậm Ly.”

Hắn kiêu ngạo nhưng tự biết thân phận, phát ra lời này, ít nhất có sáu phần đắc thắng, nhưng từ xa nhìn Diệp Chậm Ly, trong lòng còn có chút tư vị kỳ lạ khó hình dung, đáng tiếc mình và nhân vật thần tiên đó, dù sao cũng là địch không thể kết giao, so với ngày sau kẻ sống người chết, chi bằng nhân cơ hội này đường hoàng tỷ thí một trận dừng tay kịp lúc, nếu mình chiến thắng, đại khái mới có thể chiếm được một góc nho nhỏ trong lòng Diệp Chậm Ly, phải thế chăng?

Hắn tâm sự thiếu niên, không biết che giấu, đủ loại sắc thái như si như ngốc thậm chí mê muội, thảy đều hiển lộ trên mặt không cần nghi ngờ.

Tống Vô Bạn tinh mắt nhìn hắn một lát, mỉm cười: “Nếu ngươi đã cam đoan sẽ thắng Diệp Chậm Ly…”

Hoa Khước Tà mày kiếm khẽ nhướn, đang định lĩnh mệnh, chợt nghe Tống Vô Bạn bất ngờ chuyển hướng: “Vậy đấu với Thương Hoành Địch càng vạn vô nhất thất.”

Hoa Khước Tà không khỏi ngạc nhiên, bật thốt lên: “Minh chủ! Thế là thế nào?”

Tống Vô Bạn thầm nghĩ ngươi con mẹ nó còn dám hỏi! Đem bản mặt chó của ngươi đi soi gương không phải liền biết ngay sao? Lập tức cũng không đếm xỉa đến hắn, chỉ nói: “Ngày mai Hoa Khước Tà đối trận Thương Hoành Địch, còn ta cùng Tô Thác Đao tỷ thí một phen.”

Lâm Tử Thành nhẹ nhàng kéo Hoa Khước Tà, ra hiệu hắn đừng mở miệng nữa, hỏi: “Minh chủ, vậy còn Diệp Chậm Ly? Kiếm thuật hắn tuy hỗn độn bất thuần, nhưng hay ở chỗ biết thu thập rộng rãi tùy cơ ứng biến, ngoại trừ Hoa đại ca… e rằng trong chúng ta không ai là đối thủ.”

Tống Vô Bạn thanh âm trầm thấp, không nghe ra sát khí gì, nhưng lại khiến người lạnh sống lưng: “Vậy sao? Thật ra ta đã giúp Diệp tổng quản chọn được một đối thủ tốt, Hữu Chi!”

Phùng Hữu Chi thần sắc có thể nói là bình tĩnh: “Đa tạ minh chủ thành toàn.”

Hoa Khước Tà trong lòng bất an.

Phùng Hữu Chi giương mắt nhìn quanh, thanh âm nén tới cực thấp, khớp hàm rít ra giọng gió đứt quãng: “Trận này là trận chiến rửa nhục của Phùng Hữu Chi ta, cho dù có chết, cũng phải cắn xuống một mảng thịt của yêu nhân đó!”

Tống Vô Bạn gật đầu, ý tuyệt khích lệ: “Vậy mới đúng, người của Bắc Đẩu Minh ta, phải tâm huyết thế này, thậm chí chiến bại, cũng phải bại cho…”

Nói đến đây đột nhiên nín bặt, chỉ thấy Thương Hoành Địch đang thong thả lại gần, cách chừng hơn một trượng liền hành lễ: “Các vị đại hiệp, mời.”

Tống Vô Bạn nhíu mày không đáp, có mấy người đã hoàn lễ, trong mắt đều lộ vẻ cảnh giác.

Thương Hoành Địch làm bộ không phát hiện, vẻ mặt thích ý du nhàn như đang ở nhà: “Đại lễ của Tống minh chủ, cung chủ đã nhận được, có vài chỗ không hiểu, chẳng hay Tống minh chủ có chịu hạ cố chỉ điểm đôi điều không?”

Tống Vô Bạn mục quang lướt qua hắn, như nhìn không khí, cao giọng nói: “Tô cung chủ khinh công thiên hạ vô song, có nguyện cùng Tống mỗ đồng du Hoài Long Sơn?”

Tô Thác Đao nói: “Diễm phúc như vậy, sao dám khước từ?”

Một hỏi một đáp vừa chua vừa chát, mọi người nghe đến chỉ hận không thể bứt lỗ tai luôn cho xong.

Tô Thác Đao thân pháp triển khai, đứng bên cạnh Tống Vô Bạn, hờ hững nói: “Tống minh chủ, đồng du có cần quàng vai nắm tay không?”

Dứt lời liền chìa tay ra.

Tống Vô Bạn cơ mặt co quắp một trận, rảo bước bỏ đi trước.

Hai người im lặng vòng qua một khối núi đá đồ sộ, thẳng tiến đỉnh núi, mỗi lần gặp phải chỗ cheo leo hiểm ác, Tống Vô Bạn mượn lực nhảy lên, Tô Thác Đao tuy vai có thương, nhưng lại ung dung tự tại như hành trình trên đất bằng.

Đi suốt một canh giờ, đã tới nơi gió núi ào ạt hoang vắng không người.

Tô Thác Đao dừng bước: “Tống Vô Bạn, ngươi ta nhìn nhau liền ghét, có chuyện không ngại cứ nói thẳng.”

Tống Vô Bạn quả nhiên nói trắng ra: “Việt Tê Kiến đang ở trong tay ta.”

Tô Thác Đao bất động thanh sắc: “Nga? Ở trong tay ngươi? Bắc Đẩu Minh tinh nhuệ đều tề tụ tại Hoài Long Sơn này, lẽ nào Việt Tê Kiến bị giam ở đây?”

Tống Vô Bạn lạnh lùng nói: “Ngươi muốn thăm dò ta ư?”

Tô Thác Đao nói: “Một ngón tay thôi… Hôm nay ta chặt một ngón tay của Tống minh chủ, ngày mai tuyên cáo quần hùng, rằng Tống minh chủ đã là môn hạ chó săn của Thất Tinh Hồ ta, không biết có ai tin không?”

Tống Vô Bạn trong lòng cuồng nộ: “Nói cho ngươi biết cũng không sao, Việt Tê Kiến đang ở Thần Châu Tang gia, ngoài đám người Tang Vân Ca trông chừng, còn có một Viên Tồn Đức cận thân hầu hạ, Viên Tồn Đức và Viên Tồn Hậu… là huynh đệ ruột thịt từ cùng một bụng mẹ chui ra, thủ đoạn tra tấn còn hơn huynh trưởng ba phần, ngón tay đó bất quá chỉ quà ra mắt nho nhỏ, Tô cung chủ nếu thích…”

Tô Thác Đao không kiên nhẫn nghe tiếp, ngắt lời nói: “Ngươi muốn gì?”

Tống Vô Bạn dừng một chút, ngữ khí mười hai vạn phần toan tính kỹ càng: “Ngày mai ba trận, trận đầu tiên Thương Hoành Địch bại trước Hoa Khước Tà, trận thứ hai Diệp Chậm Ly tàn sát Phùng Hữu Chi, trận thứ ba… ngươi thua ta.”

Tống Vô Bạn dụng tâm quả thật hợp lý tỉ mỉ, Hoa Khước Tà thắng Thương Hoành Địch, thực lực cho phép, quang minh chính đại; Diệp Chậm Ly tự nhiên có thể thắng Phùng Hữu Chi, lại thêm tàn sát, là tảng đá dấy lên làn sóng phẫn nộ của quan chúng, đến khi Tống Vô Bạn hắn đại thắng Tô Thác Đao, nhất định có thể trấn an quần hùng, vừa trút giận vừa lợi ích thực tế, Bắc Đẩu Minh danh lợi song thu, thanh thế tự nhiên bành trướng, mà công sức trước đó của Thất Tinh Hồ, Diệp Chậm Ly khổ chiến, Tô Thác Đao thọ thương, hết thảy đều thành sỏi lót đường cho Bắc Đẩu Minh lên đỉnh vinh quang.

Tô Thác Đao không khỏi nhẹ giọng cười nói: “Vọng tưởng… Chỉ bằng Việt Tê Kiến?”

Tống Vô Bạn khuôn mặt vốn đoan nghiêm lãnh tuấn, nghe vậy khóe miệng câu ra một mạt tiếu văn, càng có vài phần cảm giác quỷ dị, chém đinh chặt sắt khẳng định: “Chỉ bằng Việt Tê Kiến.”

Trong bóng đêm thăm thẳm, Hoài Long Sơn từng hàng cây khối đá đều tịch tĩnh như ngủ say, hoa cỏ khắp núi đều thu liễm hương thơm, không khí chỉ còn thoang thoảng mùi đất.

Tô Thác Đao trầm mặc không biết bao lâu, mới nói: “Được.”

Tống Vô Bạn đã sớm chờ đợi đến sau lưng đắp một lớp mồ hôi nặng nề nhớp nháp, nghe vậy liền như bệnh nặng vừa khỏi, cả người nhẹ nhõm khoan khoái, thanh âm cũng hơi run: “Phiền Tô cung chủ lập lời thề.”

Tô Thác Đao rốt cục nhịn hết nổi, thốt nhiên phẫn nộ nói: “Ngươi thề trước đi, trả lại ta một Việt Tê Kiến nguyên vẹn, không được tổn thương hắn, hành hạ hắn nữa!”

Hắn nổi giận, Tống Vô Bạn càng ăn thêm vô số định thần đan, định đến ruột đều sắp thông khí, lập tức đáp ứng: “Được thôi!”

Dứt lời thành tâm thành ý thập phần nghiêm trang thốt ra một lời thề độc, ngoài mấy câu khách sáo quen thuộc như trời tru đất diệt, còn thêm quả ngọt đến nơi đến chốn như đầu lìa khỏi cổ chết không toàn thây.

Tô Thác Đao nghe xong, chỉ dị thường đơn giản phát thệ: “Tô mỗ nếu vi phạm lời thề hôm nay, sau này sẽ chết dưới kiếm của Việt Tê Kiến.”

Tống Vô Bạn kinh ngạc, lập tức trong lòng cười to, ngay cả thề cũng lấy chuyện chết dưới kiếm Việt Tê Kiến ra làm lời thề độc nhất, gì mà cơ nghiệp Thất Tinh Hồ, gì mà bạch đạo thất tịch, e rằng xét đến cùng, đều không bằng cái mạng quèn của thiếu niên lang tầm thường kia.

Tô Thác Đao băng lãnh liếc hắn một cái, có lẽ vì hậm hực không chỗ phát tiết, ngân đao trong tay áo bỗng nhiên xuất thủ, như sấm sét bay tới một gốc cây già, thân cây bằng ba người ôm chỉnh tề ngã xuống, vết gãy trơn nhẵn như gương, tựa hồ trời sinh đã vậy, không có một tia dấu tích kinh lạc vân gỗ đột ngột bị đứt.

Đao pháp và nội lực như thế, chính là lô hỏa thuần thanh thần hồ kỳ kỹ. (công phu chín muồi siêu việt)

Tô Thác Đao đã bỏ đi, Tống Vô Bạn vẫn còn đứng sững tại chỗ nhìn vết gãy trên cây, toàn thân bùng cháy một loại bi phẫn đố kỵ vi diệu.

Hầu như mỗi thế hệ giang hồ, đều có một hai người tốt số thiên phú dị bẩm như vậy, Tống Vô Bạn trong lòng tự biết tuy mình cũng được xem là thiên phận cực tốt, nhưng tuyệt không phải kỳ tài võ học trời sinh, không ngờ trong lớp người này, kẻ được trời xanh chiếu cố cư nhiên là tôn chủ tà phái.

Cũng may… cũng may các đời cung chủ Thất Tinh Hồ đều có tình kiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.