Mắt Dược bà bà trợn trừng:
- Sao lại càng lúc càng mạnh được?
- Các ngươi có có phải cảm giác bụng dưới có chút quặn đau hay không?
Càn Kình nhỏ giọng hỏi:
- Hình như nhiệt năng đang trào về phía mông các ngươi?
Các mã tặc đồng loạt gật đầu. Càn Kình giơ ngón trỏ ra, lại giơ ngón giữa ra, trong miệng nói thầm:
- Một, hai, ba... Các ngươi còn có thể nhịn được sao?
- Ôi! Ta đau bụng!
- Không tốt! Ta hình như muốn đi vệ sinh...
Bốn gã mã tặc hô loạn lên, hai tay che mông, cũng không quay đầu, chạy vội về phía xa:
- Không được, không được, thật sự không nhịn nổi...
Trong chớp mắt, tại lối vào di tích chỉ còn lại Càn Kình, Dược bà bà, Hoa Viêm Bất Kiến, và mã tặc chịu trách nhiệm đóng mở cánh cửa vào di tích.
Bốn người mắt to nhìn mắt nhỏ, khiến cục diện vô cùng yên tĩnh. Trừ Càn Kình ra, ai cũng không ngờ được kết cục sẽ là như thế này. Dược bà bà dùng thời gian một tháng để chuẩn bị, cuối cùng lại dùng một ngày để điều chế ra thuốc Man Ngưu. Không ngờ kết quả lại biến thành thuốc xổ cực mạnh.
Yên tĩnh!
Tại lối vào di tích yên tĩnh tới mức, dường như con kiến nói cũng có thể nghe được vậy.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Dược bà bà lộ vẻ xấu hổ. Lớp da vàng như nến thoáng ửng đỏ. Vốn vô cùng tin tưởng vào thuốc Man Ngưu vừa điều chế ra, kết quả cuối cùng không ngờ biến thành thuốc xổ cực mạnh. Điều này cũng đủ mất mặt! Nhưng mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tra-phong-van/1226544/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.