Editor: Quân
“Không phải chứ, lại là chỗ này?”
Mở mắt ra, nhìn đến sắc điệu âm trầm của sự vật chung quanh cùng cái mặt quỷ cả đời không thể quên được, mặt ta lập tức trắng bệch: “Địa phủ các ngươi đều triệu gọi người ta như thế sao?” Chuyên môn xuống tay vào buổi tối, nhân lúc người ta đang ngủ.
“Sở cô nương, lâu rồi không gặp.” – Minh phủ phán quan cười hì hì hành lễ – “Bản quan theo như ước định đã đón Sở cô nương trở về Địa phủ, sau đó đưa đi hoàn hồn.”
“Ta không muốn!”
“Ngươi không … cái gì?” – Hắn kinh ngạc nháy mắt mấy cái – “Sở cô nương, vừa rồi ngươi nói là … ngươi không muốn?”
“Đúng vậy.” Chỉnh trang lại quần áo, ta thành thật ngồi xuống trước cái bàn, nhìn thẳng vào hắn nói từng chữ một: “Ta muốn ở lại Thiên vương triều.”
Vẻ mặt quỷ phán quan càng ngày càng hoảng, hắn cuống quít xua tay lắc đầu liên tục: “Không được! Không được! Điều này sao có thể! Sở cô nương, ngay từ đầu chúng ta đã giao hẹn với nhau rồi, sao ngươi lại đột nhiên đổi ý?”
“Ta … Bởi vì ta đã gả cho một người, mà tương công nhà ta lại rất thương ta. Ta không thể bỏ rơi hắn.” Diêm Sâm là điều duy nhất ta lưu luyến. Nếu không thử nỗ lực làm cái gì đó mà đã ngoan ngoãn hoàn hồn trở về dương thế, ta nhất định sẽ hối hận.
Cho dù ta biết rõ năng lực của quỷ là không gì không làm được.
“Cái gì? Tướng công?!” – Cái cằm của phán quan như sắp trật khớp đến nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tinh-tuong-cong/1616076/quyen-4-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.