Editor: Quân
“Tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh”—
Vì sao trong viện ngay cả một bóng người cũng không có?
“Thê thê thảm thảm tích ưu tư”—
Cổ đau, lưng đau, thắt lưng đau, chân đau – Toàn thân không một chỗ nào là không đau! Sớm biết thế này thì đã sớm mang theo mấy bình “x bạch kim”
“Lúc ấm lúc lạnh, muốn điều dưỡng thân thể thật là khó!”—
Thắt lưng đã đau lắm rồi, chân lại còn thê thảm hơn, tối hôm nay chắc lại ở trên giường mà rên rỉ thôi … hay là nằm trường kỉ đi.
“Lần này, là một chữ “sầu” rất to”.
Đâu chỉ là “sầu”, “thảm” còn có thừa!
Ta sai rồi, thật sự sai lầm rồi. Ta không nên dễ dàng bị “tiền tiêu vặt hàng tháng bao ăn bao ở bao mặc” mười chữ to mê hoặc. Tục ngữ nói “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn”, ta chính là vì phúc lợi mê tâm mà quên đi lời lẽ chí lý của lão tổ tông.
Chuyện lần này đã xác minh một câu nói: “Không nghe lời lão nhân, chịu thiệt ở trước mắt.”
Không có người nào sao? Không có người nhìn đến ta không muốn đi, mà thật sự là đi không nổi—
“Ồ, bây giờ mới có tháng tư, ngươi sao lại đã dập đầu đầu năm thế?”
Không hề phòng bị, ta nhất thời há hốc mồm, biểu tình nhe răng trợn mắt cương cứng ở trên mặt, thật vất vả mới tác động đến da mặt để đem ánh mắt hướng lên trên.
“A … ngươi … ngươi khi nào thì trở về?”
“Ta căn bản không đi ra ngoài nha! Sao, ngươi không biết là ta có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tinh-tuong-cong/1616015/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.