An Lâm cầm gói thuốc rồi tò mò hỏi :
"Thuốc này là thuốc gì, có công hiệu ra sao ?".
Băng Nguyệt mỉm cười nói :
"Chàng yên tâm, không phải thuốc độc đâu, mà thuốc này còn kinh khủng hơn cả thuốc độc, nó là thuốc ngứa, người mắc phải sẽ cảm thấy vô cùng ngứa ngáy và khó chịu, vì thế nên chàng nhớ dặn mật thám bỏ trong nguồn nước của quân địch thôi đừng để người dân vô tội bị phải.
An Lâm thắc mắc :
"Như thế thì liên quan gì đến việc bọn chúng ra khỏi thành chứ, ta vẫn chưa hiểu ?".
Băng Nguyệt từ từ giải thích :
"Bọn chúng chắc chắn sẽ có đại phu, nhất là trúng độc nhiều người như thế đương nhiên là sẽ nghi ngờ, thuốc ngứa này thiếp điều chế đều là những loại dược liệu thông thường nên bọn chúng sẽ dễ dàng giải được .
Mà muốn giải được thì cần phải ra bên ngoài ngoại ô, có một loại cây thảo dược tên là Ô quy tươi, ngắt về sắc nước tắm là sẽ hết, còn muốn nhanh khỏi Ô thì có thể trực tiếp ăn sống và xáy vào người là nhanh khỏi nhất, tuy nhiên cách này không hoàn toàn loại bỏ được độc tính ra bên ngoài được.
Vì thế chàng cứ nhân cơ hội này cho người mai phục, chắc chắn sẽ bắt được cơ số quân địch ".
An Lâm vẫn băn khoăn hỏi :
"Nếu bọn chúng vẫn cương quyết không ra bên ngoài thì sao chứ, chắc chắn bọn chúng sẽ biết đây là cái bẫy mà chúng ta giăng ra, bọn chúng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-xuyen-khong/3633030/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.