Phạm Như Nguyệt trở về nhà cô chui vô phòng khóc một trận giải toả nỗi uất ức .
- Hàn Kỳ đáng ghét.
- Hàn Kỳ khó ưa.
Buông lời trách móc Hàn Kỳ tay đánh vào cái gối kê đầu đêm qua Hàn Kỳ nằm ngủ.
Tay thì đánh cho đã rồi lại cầm lên ngửi mùi hương còn vươn vấn Phạm Như Nguyệt khóc đến thê lương đầu óc nghĩ sâu xa toàn những chuyện không đâu, bởi lẽ làm cô giáo dạy văn tâm hồn nàng đã nhạy cảm giàu chất thơ nên càng tủi thân hơn nữa.
" Ting mp3~"
Bấm nút gọi Hàn Kỳ chuông reo nhưng không có người bắt máy. Tim Như Nguyệt nhói đau từng hồi có phải Hàn Kỳ bỏ rơi nàng rồi luôn không sao lại không bắt máy đã là cuộc gọi thứ hai rồi.
Tay run rẩy nước mắt rơi đến nhoè đi bấm gọi thêm lần nữa.
" Mp3~".
Một hồi lâu cuối cùng Hàn Kỳ cũng chịu bắt máy.
- alo .
- Hàn Kỳ.
Phạm Như Nguyệt nghẹn ngào gọi tên Hàn Kỳ.
- Hửm sao vậy giọng chị khác thì phải.
- Hàn Kỳ sẽ không bỏ chị mà đúng không em đã hứa rồi mà.
Nước mắt ướt cả gương mặt lấm lem Như Nguyệt ngồi co ro ở góc giường vừa khóc vừa nói.
- umm...chị khóc...sao lại khóc em bỏ chị hồi nào.
- Chị sợ lắm Hàn Kỳ đừng bỏ chị.
Như Nguyệt thu người lại ra sức lắc đầu nàng đang trải qua giai đoạn sốc tâm lý , giống như lúc nhỏ khi cha mẹ bỏ rơi nàng Như Nguyệt cũng giống như bây giờ lâu lắm mới thích nghi trở về cuộc sống bình thường.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-xuyen-khong-truy-the-ki/774184/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.