Liễu Minh Ngọc lấy tay kéo khăn voan xuống. Trước mặt nàng là một nữ nhân vận hắc y, làm tăng thêm khí chất huyền bí của nàng. Trên mặt mang một chiếc sa mỏng che đi nửa khuôn mặt nhưng có thể mơ hồ thấy được dung nhan khuynh đảo chúng sinh. Cô hơi run một chút.
Nàng cười nhẹ, dùng giọng điệu nhẹ nàng nói:" Ngươi chưa nghe qua kế hoạch đã đồng ý sao?" Cô cười khổ:" Nữ hài giống phụ, nam hài giống mẫu. Ta đây lớn lên chẳng giống phụ thân, chỉ giống mẫu thân một đôi mắt. Thế, vương phi nghĩ sao?"
Bây giờ, nàng đã hiểu. Liễu Minh Ngọc không phải nữ nhi ruột của Liễu thừa tướng. Thấy đôi mắt tỏ vẻ không tin của nàng, cô tiếp lời:" Ta đồng ý không phải vì hận ông. Ta đồng ý giúp ngươi vì ta muốn đền đáp công ơn dưỡng thành của ông ta. Ta không muốn ông ấy hối hạn vì bất cứ điều gì!"
Nàng nâng chân mày lên:" Vậy nếu kế hoạch này khiến ông ta phải vào nhà lao hưởng phúc năm năm thì sao?" Trong mắt cô có chút giao động:" Ta... ta..."
Lưu Hoa Nguyệt cắt lời:" Người sẽ thấy thế nào?" Cô rũ mi che đi đôi mắt:" Ta... đồng ý! Để ông không chết đi, ta liền đồng ý. Nhưng, người... có thể đưa ta đi khỏi đây không? Ta... không muốn nhìn thấy ngày ông ta vào nhà lao, càng muốn cách xa chốn hồng trần nơi này!"
Nàng suy tư một chút, nói:" Một thánh nữa, ngươi có thể đi! Trong một tháng này, ta sẽ phái người đến dạy cho ngươi và nha hoàn ngươi ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-vuong-phi/2785936/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.