Lưu Hoa Nguyệt cầm cây hoa trong tay, đem đi trồng. Trồng xong, nàng ra bờ sông lấy ít nước tưới vào. Làm xong mọi việc, nàng đi tới chỗ A Thụy xem bệnh tình.
So với hôm qua, mạch đập của nàng ta tốt hơn hẳn. Nàng lấy ra Tiêu Độc đan cho A Thụy uống. Nhẹ nhàng bắt mạch lại một lần nữa, nàng lấy tiếp hai viên Hồi Lực đan ra, hòa vào nước cho A Thụy uống.
Khi thấy mọi chuyện đều ổn thỏa, nàng rời khỏi lều để cho A Thụy nghĩ ngơi. Vừa ra khỏi lều, Lưu Hoa Nguyệt đã gặp phải tộc trưởng. Tộc trưởng thấy nàng, hỏi:“ A Thụy sao rồi?” Nàng cũng nhàn nhạt đáp lại:“ Namgf ta khômg sao cả, chỉ cần tới giữa trưa là nàng ta sẽ tỉnh lại!”
Tộc trưởng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhỏm:“ Đã phiền cô nhiều rồi!” Nàng cười cười:“ Không phiền, chỉ cần ngài giữ lời hứa sẽ đưa ta ra khỏi đây là được!”
Tộc trưởng gật đầu:“ Tất nhiên, người A Tạc La xưa nay luôn coi trọng lời nói!” Nàng cũng cáo từ đi tìm thêm thuốc.
Trong lúc hai người nói chuyện, có người đã nghe hết đầu đuôi câu chuyện. Không ai khác đó chính là Thác Nhĩ. Hắn cảm thấy buồn khổ tả không nên lời. Nàng... vẫn như cũ, vẫn muốn rời đi.
Hắn chạy đi tới chỗ tượng thần ( thường thì mấy bộ lạc sống trong rừng có các bước tượng gỗ thờ cúng thần linh) thật nhanh, chắp tay cầu nguyện:' Xin người hãy nghe ước nguyện của con, con mong người sẽ chúc phúc cho con cùng Hàn cô nương!' Xong rồi hắn dập đầu ba lần rồi đi.
Lưu Hoa Nguyệt đi vào rừng một đoạn, liền cảm nhận được khí tức của năm võ giả. Bốn người là cấp 22, còn một người cấp 25. Nàng hơi cau mày, ở đây rất hiếm người ngoài xông vao vì không ai gan to thế cả.
Nàng thu liễm khí tức, điều chỉnh hô hấp rồi dùng kinh công bay đến chỗ của bọn họ. Đi được một lúc, liền thấy có năm người đứng yên thảo luận. Năm người kia chính là nhóm của Phong Thần.
Ảnh lên tiếng:“ Chủ nhân, chúng ta đã lục soát cả khu vực này mà không thấy gì cả. Vậy có nên đi sâu hơn không?” Phong Thần ngắn ngọn:“ Nên!” Kiều nói:“ Chủ nhân, ta nghe nói sâu trong rừng có một bộ lạc. Biết đâu chừng nàng ta đã tới đó rồi.”
Phong Thần gật đầu, ra vẻ đã hiểu:“ Được! Nhanh chóng đi tìm vị trí của bộ lạc đó!” Nghe được những lời này, nàng chỉ hận không thêt nhanh chóng xông ra, hảo hảo cho hắn một trận. Nhưng, làm người, đặc biệt là làm một sát thủ phải có tính kiên trì ẩn nhẫn. Không thể lộ ra điểm yếu ngay được.
Nàng liền trừng hắn một cái, nhanh chóng nhẹ nhàng rời khỏi nơi đó về làng. Hừ, không thu hoạch được gì, ngược lại có thêm một cục tức không thể nhả ra. Thật xui xẻo mà!
Chịu đựng a, phải chịu đựng! Đợi đến khi nàng mạnh hơn hắn rồi sẽ hung hăng tra tấn hắn! Bất quá, nàng yếu hơn hắn tới một cấp, mà cấp 25 có thể ngang tay với hai người cấp 24 nha. Điều đó nói rằng nàng chỉ bằng một nữa hắn. Nhược nhục cường thực, phải cố gắng đột phá!
Trong phút chốc, nàng đã có một mục tiêu phấn đấu và ý chí rực cháy. Nàng trở về làng mà quên luôn cả chuyện phải hái thảo dược. Bước vào lều, nàng thực hành quá trình tu luyện của mình.
-------
Trong khi đó, Thác Nhĩ vẫn tìm cách để giữ nàng ở lại. Không có cách nào khả thi, Thác Nha nhìn hăn đi đi lại lại như vậy rất phiền. Cô nàng tức giận quát:“ Thôi! Ca ca đi đi lại lại như thế mà giữ được Hàn tỷ thì muội cho ca ca đi nữa. Nhưng ca ca đi như vậy chỉ tổ phí thời gian! Biết chưa”
Thác Nhĩ chưa bao giờ thấy muội muội của mình nổi giận, liền sinh ra một chút cảm giác sợ hãi. Thác Nhĩ thở dài:“ Haizzzz.... Muội có cách gì sao?” Thác Nha vỗ ngực:“ Ta không có!” Trên đầu Thác Nhĩ lập tức chảy ra ba vạch hắc tuyến, khéo miệng mạnh mẽ co giật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]