Lưu Hoa Nguyệt hài lòng với giáng vẻ hiện tại, mặt dù không có chút tư sắc nhưng đề phòng được nguy hiểm. 
Cẩn thận cất chiếc mặt nạ vào trong vòng không gian, nàng bước ra khỏi lều ngắm cảnh hoàng hôn. Đúng lúc này, Thác Nhĩ đúng lúc đi tới. Hắn đặt một bó cũi xuống, nói:“ Hàn cô nương, trời tối thường rất lạnh. Dùng chúng để sưỡi ấm đi!” 
Nàng cười đúng tiêu chuẩn xã giao thời hiện đại:“ Cảm ơn!” Thấy nàng cười, mặt Thác Nhĩ đỏ lên, lắp bắp nói:“ À... ờ... không.... không có gì. Mà... sao... sao... cô nương... không đeo mặt nạ nữa?” Nàng nghe hắn hỏi, liền trả lời:“ Đeo mặt nạ suốt rất khó chịu nên tôi đổi sang dịch dung! Có vấn đề gì sao?” 
Hắn nghe nàng hỏi, giật mình có chút thất vọng:“ À, không có gì! Chỉ là ta hơi tò mò dung mạo thật của cô nương thôi! Thôi, ta có việc phải đi trước đây, không phiền cô nữa!” Nói rồi Thác Nhĩ đi nhanh như chạy để lại Lưu Hoa Nguyệt thơ ngây như trẻ ngây thơ. 
Dù gì thì về học vấn, nàng luôn ở nhất đi nhì. Còn tình cảm như số không nên chắng biết gì cả. 
-------- 
Thác Nhĩ vác bộ mặt đỏ hồng về lều của mình. Thác Nha chạy ra đón:“ Ca ca, huynh về rồi... Ủa, sao mặt huynh đỏ vậy?” Thác Nhĩ nghe Thác Nha nói vậy, hơi chột dạ:“ Chắc, chắc tại chạy từ xa về thôi!” 
Thác Nha không vừa:“ Ca, huynh từ đâu về?” Thác Nhĩ liếc mắt ra chỗ khác:“ Thì... ta, ta từ chỗ của Hàn cô nương về!” Thác Nha cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-vuong-phi/2785885/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.