Chương trước
Chương sau
Cây roi kia hướng Kha Nguyệt mà đánh tới, nhưng còn chưa kịp đánh được vào Kha Nguyệt đã có một nguồn huyễn lực đánh tan nó. Cây roi cứ như thế hóa thành bột phấn. Một bóng màu trắng hạ xuống bên cạnh Kha Nguyệt, lớn giọng nói: "Ai dám động tới đồ nhi ngoan của ta?"
"Sư phụ, sao người lại đến đây?" Kha Nguyệt bất ngờ hô.
"Các sư huynh của con kéo ta đến đây, nói hôm nay con thi đấu nên muốn đến xem, ai ngờ đâu vừa đến ta lại thấy được một màn này. Có người dám không coi Phong Cẩn này ra gì, lại hạ độc thủ với đồ nhi bảo bối của ta. Muốn tìm đường chết?" Phong Cẩn nheo mắt nhìn về phía nữ tử lúc nãy vung roi kia, khiến nàng ta run lẩy bẩy, không nói được câu nào.
"Sư phụ, con không sao." Kha Nguyệt cười nói, sau đó nhìn sang phía trọng tài. Trọng tài tuyên bố Kha Nguyệt thắng, tiếp theo cô sẽ phải đấu với người của Đại Yên quốc tên Triệu Kính. Nhưng lúc đó một giọng nam tử vang lên: "Trận đấu này, hôm nay chưa đánh vội."
Người vừa lên tiếng chính là Triệu Kính, hắn nói tiếp: "Vừa rồi Nguyệt Nguyệt cô nương vừa đấu hai trận, thực lực có phần hao tổn. Nếu còn đấu với ta nữa thì sẽ không công bằng."
"Tại hạ kính mong hoàng thượng, và chư vị thái tử, cho phép rời trận chung kết hôm nay sang ngày mai ạ." Triệu Kính quay lên đài cao cung kính quỳ xuống nói.
"Bổn thái tử thấy, lời nói của Triệu Kính rất đúng, cũng rất hợp với ý của Đại Yên quốc. Kính mong hoàng thượng xem xét." Thái tử Đại Yên quốc cũng lên tiếng.
"Không biết ý của hai vị thái tử như thế nào?" Vương Tử Đằng nhìn hai vị thái tử của Bắc Chu quốc và Linh Bắc quốc.
"Tôi không có ý kiến, đều do hoàng thượng quyết định." Thái tử Linh Bắc quốc lên tiếng.
"Tôi cũng không có ý kiến." Thái tử Bắc Chu quốc cũng lên tiếng.
"Vậy ta quyết định, trận đấu này rời đến sang ngày mai đi. Trận đấu hôm nay kết thúc ở đây, mọi người có thể ra về." Vương Tử Đằng nói, sau đó khẽ nhìn qua Kha Nguyệt.
Mọi người nghe lời này của hoàng đế thì ra về, ai cũng mong ngóng đến trận đấu ngày mai.
Ở dưới đài thi đấu, Kha Nguyệt đang định ra về thì Triệu Kính lên tiếng: "Thực lực của ngươi rất mạnh, ta rất kính phục. Trận đấu ngày mai, ta sẽ dốc toàn lực chiến đấu."
Đôi môi anh đào được giấu dưới khăn che mặt khẽ mỉm cười: "Ta cũng sẽ dốc toàn lực chiến đấu, rất vui vì năm nay có thể đấu với một đối thủ như ngươi."
Triệu Kính nghe vậy thì không nói gì, hành lễ với Phong Cẩn xong liền cất bước rời đi. Phong Cẩn thì cùng mấy người Mộ Dung Tùng Lâm về quán trọ. Chiều nay Kha Nguyệt phải tham gia tỷ thí luyện đan, cho nên khi về quán, ăn trưa xong, cô về phòng đi nghỉ một chút.
Chiều hôm đó, Kha Nguyệt vẫn rất thuận lợi tiến vào vòng trong. Kết quả của cô vẫn lấp lửng ở giữa, nên không nổi bật, mọi người hầu như đều không để ý đến. Chuyện này khiến cô bớt đi không ít phiền toái.
Tỷ thí luyện đan xong cô lại về phòng, cô muốn vào Ngọc Thạch Ấn tu luyện. Đang muốn lắc mình vào Ngọc Thạch Ấn thì một bóng đen nhảy vào phòng của cô: "Tham kiến Các chủ!"
Kha Nguyệt nhìn hắn một cái nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Thưa, nhị các chủ nói thuộc hạ chuyển lời đến Các chủ, Tiên Các ra tay với Xuân Hỉ tửu ạ." Hắc y nhân đó nói.
"Ra tay với Xuân Hỉ tửu? Cụ thể là như thế nào?" Kha Nguyệt ngồi xuống bàn, rót một chén trà hỏi.
"Nghe trưởng quầy nói, vừa rồi người của Tiên Các có đến Xuân Hỉ tửu dùng bữa. Nhưng ăn xong bụng liền có vấn đề, sau đó người của Tiên Các liền đổ lỗi cho Xuân Hỉ tửu làm đồ ăn không sạch sẽ. Nếu đổi lại là người khác, mọi người sẽ không tin, nhưng đây là do người của Tiên Các nói ra nên mọi người đều tin, và chỉ trích Xuân Hỉ tửu làm việc cẩu thả ạ."
"Tiên Các lần này cũng thật toàn tâm toàn ý quảng cáo cho Xuân Hỉ tửu. Đại tỷ sắp xếp ổn thỏa chưa?" Kha Nguyệt vẫn bình tĩnh uống trà, không một tia tức giận.
"Dạ, nhị các chủ đã giữ người của Tiên Các lại, đồ ăn cũng được giữ nguyên, đồng thời cũng mời lang trung và dược sư đến, muốn chữa trị cho người của Tiên Các."
"Chỉ có điều nhị các chủ sợ họ cũng sẽ bỏ độc vào trong đồ ăn trên bàn, mà người của Tiên Các lại nhìn chằm chằm bàn đồ ăn đó, không cho ai động vào cho đến khi lang trung đến. Nhị các chủ thấy tình hình không ổn liền sai thuộc hạ đến báo tin cho Các chủ, đồng thời sai người đi ngăn chặn vị lang trung và vị luyện đan sư kia rồi ạ."
" Đồ ăn kia chắc chắn có bỏ thuốc." Kha Nguyệt nheo mắt.
"Thế này đi, ngươi cùng chúng mau chóng trở về Xuân Hỉ tửu, gọi cả Thiệu Huy huynh đi nữa." Kha Nguyệt vừa dứt lời, hai bên vai của cô đã xuất hiện một đôi bướm một trắng một đen. Tay Kha Nguyệt cũng xuất hiện một bình ngọc nói: "Ngươi đưa bình ngọc và đôi bướm này cho đại tỷ, tỷ ấy sẽ biết phải làm như thế nào."
"Vâng Các chủ, thuộc hạ xin cáo lui." Hắc y nhân kia nhận đôi bướm và bình ngọc cung kính hành lễ với Kha Nguyệt rồi nhanh chóng biến mất.
****************
Ở nhà giam của Thiên Điện, một nữ tử và hai nam tử đang ngất xỉu nằm dưới sàn đất.
"Tham kiến chủ thượng!" Tiếng hành lễ vang lên, Vương Tử Đằng từ từ bước vào.
"Chủ thượng, ba người họ đã được đưa đến đây!" Hắc Tử sau khi đợi Vương Tử Đằng ngồi xuống mới cung kính nói.
"Làm bọn họ tỉnh dậy đi." Vương Tử Đằng nhàn nhạt phân phó.
Mấy hắc y nhân nhận lệnh, cho mấy người ở dưới sàn hít hương giải mê dược. Mấy người dưới sàn từ từ tỉnh lại, sau một khắc nhìn ngó xung quanh, rốt cuộc mấy người này cũng nhìn rõ hoàn cảnh hiện tại của mình.
Nữ tử dưới sàn kia bắt đầu sợ hãi, nép sát người vào nam nhân bên cạnh. Mà hai tên nam nhân kia, giờ làm gì còn đủ sức mà bảo hộ nàng ta.
"Ngươi...là ai, sao lại...bắt bọn ta đến đây?" Nam nhân lam y dưới sàn khàn giọng hỏi.
"Ngươi còn hỏi sao, ngươi động đến ai ngươi còn không rõ sao?" Một tên hắc y nhân lên tiếng nói.
"Có phải nhầm người rồi không, bọn ta mới đến Đông Nhạc quốc, làm gì quen ai mà đắc tội." Một nam nhân khác lên tiếng. "Còn nữa, bọn ta là người của Bắc Chu quốc, nếu bọn ta gặp vấn đề gì, chắc chắn Bắc Chu quốc sẽ không tha cho Đông Nhạc quốc các ngươi!"
"Haha, Tử Đằng, hắn đang đe dọa huynh kìa." Mạc Phong từ bên ngoài bước vào, nghe mấy lời này thì không nhịn được mà cười lớn nói.
"Vị huynh đệ này, để ta cho ngươi biết một chuyện. Vị này chính là Vương Điện chủ của Thiên Điện và là...vị hôn phu của Nguyệt Nguyệt cô nương." Lục Đình theo sau Mạc Phong cũng lên tiếng, thanh âm mang theo chút gian tà.
Ba người dưới sàn nghe đến Vương điện chủ thì sống lưng lạnh toát. Bây giờ họ thấy hành động khiêu khích Nguyệt Nguyệt cô nương là hành động ngu xuẩn thì đã muộn. Chỉ có thể còn nước còn tát nói: "Vương điện chủ đêm khuya mang chúng ta đến đây, nếu thái tử của chúng tôi biết được, chắc chắn sẽ không vui vẻ gì."
"Ngươi nghĩ, ta sợ thái tử của ngươi sao?" Vương Tử Đằng lên tiếng, âm thanh như tu la đến từ địa ngục làm cho mấy người kia dù có muốn nói thì cũng phải nuốt hết lời nói vào bên trong.
Vương Tử Đằng nhìn bọn họ, khẽ phẩy tay một cái nói: "Ngày các ngươi động vào nàng, thì ngày đó đã định số phận sau này của các ngươi rồi. Mang bọn họ đi đi."
Ba người kia bị lôi đi không thương tiếc, mặc cho họ kêu la đến thế nào thì cũng không ai thèm quan tâm. Chỉ một lát sau, tiếng kêu đã dứt hẳn, trả lại màn đêm sự yên lặng vốn có của nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.