Kha Nguyệt nói xong, cô và Vĩ Kỳ cùng rơi vào trầm tư. Cả hai đều biết, con đường trước mắt không dễ đi. Sau khoảng nửa chén trà bỗng có một cái gì đó đậu lên vai cô. Quay ra nhìn thì hóa ra đó là con vẹt mà Vương Tử Đằng đợt trước đưa cho cô. Cô nhìn nó cười cười nói: "Tiểu Cầu, có thư mang đến cho ta sao?" Rồi cô gỡ mảnh giấy được buộc ở chân nó ra. Con vẹt này rất thông minh, cũng rất quấn người. Nó thích đứng trên vai cô rồi cọ cọ cái đầu nhỏ của nó vào má cô. Nhìn nó như một quả cầu nhỏ vậy, mũm mĩm, đáng yêu nên cô liền gọi nó Tiểu Cầu.
Tiểu Cầu thấy cô nói chuyện với nó, liền kêu vài tiếng rồi lại lấy cái đầu nhỏ của nó cọ vào má cô. Như muốn nói nó rất nhớ cô vậy. Kha Nguyệt cười nhẹ ra tiếng rồi lấy một chút đồ ăn để xuống dưới bàn, đặt Tiểu Cầu lên đó: "Phần thưởng của ngươi!" Tiểu Cầu thấy vậy thì mừng rỡ cúi xuống ăn đồ ăn Kha Nguyệt cho nó, còn cô thì mở tờ giấy ra đọc.
Vĩ Kỳ đứng một bên mà lạnh toát sống lưng, vừa rồi tiểu thư chơi đùa với Tiểu Cầu vẫn rất tốt mà. Sao vừa đọc tờ giấy kia xong cả người tiểu thư liền tỏa ra hơi thở chết chóc. Khẽ rùng mình một cái trong lòng Vĩ Kỳ thầm kêu *Không ổn, không lẽ ở Ám Nguyệt điện xảy ra chuyện?*
Đúng như Vĩ Kỳ dự đoán, thật sự xảy ra chuyện. Dược điếm do Ám Nguyệt điện quản lý dạo gần đây có người tới phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-nu-vuong/965735/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.