Mọi người nhìn theo từng bước đi của Kha Nguyệt, đến lúc cô đứng bên cạnh Phong Cẩn, ở bên dưới mới có người hoàn hồn.
Còn Vương Tử Đằng vì là khách quý của Phong Cẩn, đồng thời cũng là điện chủ của Thiên Điện nên hắn được ngồi ở hàng ghế bên trên đài. Từ lúc Kha Nguyệt xuất hiện, hắn liền hít vào một hơi, ánh mắt không rời khỏi người nàng. Hôm nay nàng thật đẹp, nhìn nàng không còn vẻ đẹp trong sáng nữa mà thay vào đó là vẻ ma mị nhờ bộ trang phục màu đen và hình trăng lưỡi liềm trên trán. Cả người nàng toát ra sức hút khiến hắn không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Thấy mấy người bên dưới cũng hô hào, trong lòng Tử Đằng sinh ra một chút bực bội *Nhìn gì mà nhìn lắm vậy, muốn ta móc mắt các ngươi ra không* Vương Tử Đằng nhìn một lượt mấy người ở dưới, nhủ thầm. Mấy vị tiểu thư theo chân phụ mẫu đến đây cũng đứng hình. Họ đều muốn biết, Nguyệt Nguyệt cô nương, người làm ra những bộ trang phục khiến cho ai ai cũng muốn mua có bộ dáng như thế nào. Vốn họ nghĩ nàng đã có tuổi, hoặc không thì cũng chỉ thuộc dạng thanh tú, nhưng không ngờ, nàng lại xinh đẹp như vậy. Nếu phải so sánh, e rằng không một nữ tử nào có thể so sánh với nàng, vì họ vốn không xứng để so sánh cùng nàng.
Mặc kệ người bên dưới bàn luận, ở bên trên lễ bái sư vẫn diễn ra. Sau một canh giờ, cuối cùng lễ bái sư cũng kết thúc, chỉ còn một chuyện cuối cùng. Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-nu-vuong/965723/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.