Vừa vào đến kinh thành thì bỗng có một bóng dáng nữ tử vừa hay đụng phải Hàn Nghiên. Vì Hàn Nghiên được Kha Nguyệt rèn luyện thể chất cùng tập võ, nên không còn yếu đuối như xưa, chỉ hơi xao động một chút chứ không ngã. Còn nữ tử không biết từ đâu đụng vào bọn họ thì ngã lăn ra đất.
Vừa ngã xuống đất miệng nàng ta đã hô: "Ai dám vô lễ với ta, đi đường thì phải nhìn chứ, có biết ta là ai không?" Xung quanh có mấy người đi cùng nàng ta liền tiến lên đỡ.
Nghe nàng ta nói xong trán Kha Nguyệt và Hàn Nghiên đồng thời chảy xuống 3 vạch đen. Đây là vừa ăn cướp vừa la làng sao? Là nàng ta không nhìn đường có được hay không, liên quan gì đến hai cô.
Thấy Kha Nguyệt và Hàn Nghiên vẫn không lên tiếng, nữ tử kia tưởng rằng hai cô đang sợ nên càng được đà nói thêm: "Hừ, làm bản tiểu thư mất hứng, không bằng hai ngươi làm trò gì đó khiến tâm trạng bản tiểu thư tốt lên, có khi ta sẽ tha cho các ngươi một mạng." Khi nhìn thấy Kha Nguyệt và Hàn Nghiên, ánh mắt cô ta hiện lên sự ganh ghét cùng phẫn nộ. Nàng ta cũng coi như là một mỹ nhân, dung mạo khuynh thành nhưng khi thấy nữ tử trước mặt thì đúng là dung mạo thật không bằng một phần của nàng. Khiến cho nàng ta chỉ muốn rạch khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử trước mặt này cho bõ ghét.
Kha Nguyệt nghe thấy vậy thì cười: "Haha, cô nương, cô nói vậy là không đúng. Người nào có mắt và không hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-nu-vuong/965708/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.