Bên trong, Ngô Bác Văn đang chờ ông lão quay lại.
"Cô nương đó gặp vấn đề gì về sức khỏe vậy?" Vừa thấy ông lão Ngô Bác Văn liền hỏi.
Ông lão đi đến gần Ngô Bác Văn, cách hắn khoảng 4-5 bước chân, hành lễ rồi nói: "Thưa tướng quân, vị cô nương đó trúng độc, hiện tôi đã châm cứu để chất độc trong người cô ấy không lan đến những vùng nguy hiểm, nhưng chỉ cầm được trong vòng 1 tháng. Sau một tháng, nếu không có thuốc giải thì cô nương đó sợ rằng sẽ không cứu được."
"Loại độc đó là độc dược gì vậy?"
"Đó là một loại độc khiến cho cơ thể người trúng độc dần dần suy nhược cho đến chết. Người mắc loại độc này chưa chết ngay mà sẽ ngày càng gầy yếu rồi suy kiệt mà chết." Ông lão trả lời
Ngẫm nghĩ lại một lúc Ngô Bác Văn nhớ đến khi gặp cô trong rừng. Đúng là người cô nương này gầy yếu thật, trừ đôi mắt sáng như sao kia thì người nàng trông giống như không có chút thịt nào. Hắn cũng đã thử thăm dò nàng lúc trên đường về doanh trại, nhưng tay chân nàng không được linh hoạt, cũng không biết khinh công nên nàng không thể là người đã hành thích hoàng thượng *Vậy thì đúng là không có khả năng vị cô nương đó là thích khách rồi*
"Vậy cô nương đó có biết chuyện bản thân bị trúng độc không?"
"Thưa tướng quân, cô nương có biết chuyện bản thân trúng độc, và muốn đi tìm thuốc giải." Ông lão trả lời
"Được rồi, ông có thể về rồi!" Ngô Bác Văn nói rồi lại đưa cho ông lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-nu-vuong/237760/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.