Tôi thường xuyên nằm mộng. Bên trong một khoảng không không hề quen thuộc, một người chạy trốn, có thể nói là trốn tránh. Tình huống cụ thể ra sao, tôi không miêu tả được, khoảng không kia bị bóng đen bao trùm hơn phân nửa, cho nên tôi chỉ có thể nhìn thấy khu vực bên người tôi, tôi muốn ra ngoài nhìn ngắm, nhưng tầm mắt lại không thể kéo dài.
Dường như sẽ có người đuổi theo tôi. Trong giấc mộng, tôi nôn nóng tháo chạy khắp nơi một cách đầy hỗn loạn, tôi không biết tôi đang làm cái gì, tìm cái gì, trốn cái gì, nhưng tôi chỉ có thể nhìn mình, mọi thứ xung quanh đều giống như trong thực tế, nhưng chỉ có tôi là kẻ không biết phải làm sao.
Tôi chạy không được, luôn luôn quay vòng một chỗ. Có khi là một chiếc cầu thang thật dài, có lúc là một con đường luẩn quẩn, tôi bước đi thật lâu, mỗi lần đều quay về chỗ cũ.
Tôi không nói câu nào, chính xác mà nói là không biết phải nói với ai. Tôi như con thoi trong khoảng không, như một bóng hình không nơi không chốn, toàn bộ bốn phía tôi đều có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng không có một thứ nào có thể nhận ra tôi. Đôi lúc tôi lại mơ thấy mình đang gọi điện, nhưng chỉ có thể ấn dãy số một lần rồi lại một lần, mỗi lần ấn xong con số cuối cùng lại phải ấn lại một lần nữa. Vô duyên vô cớ, thậm chí ngay cả điện thoại cũng bị bóng đen che phủ.
Đến khi tôi gắng sức muốn đem tất cả nhìn rõ, muốn tìm được lối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-mu-the-blind-assassin/187039/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.