Điều ta lo sợ cuối cùng cũng xảy ra. Khi tiến đến gần thành LụcChâu, đón chúng ta vào thành là cờ của Lương quốc cắm phất phới. Thấtthủ.
Khi ta bị bắt đi, mọi chuyện vẫn bình thường. Dựa vào đó mà nói, chiến sự diễn ra nhiều nhất cũng chỉmới chưa đầy một tháng, Vân quốc đã mất thành Lục Châu.
Vì thân phận đặc thù, nhóm sát thủ âm thầm tiến vào thành khi đã nửa đêm. Ta ngồi trong một gian phòng rộng lớn, nhìn đám nam nhân đi cùngmình mấy ngày đã mệt mỏi đang vui vẻ ăn uống. Tâm trạng không thể nàokhá lên.
Mọi chuyện sao lại nghiêmtrọng như thế? Bây giờ sao ta có thể điềm nhiên nữa. Đưa mắt nhìn mộtlượt căn phòng, lại bắt được ánh mắt Mã Tiệp cũng đang nhìn ta, khôngkhỏi hơi khó chịu. Hắn như là rất chú ý đến ta.
Tất nhiên suy nghĩ của ta bây giờ là làm thể nào để Vân quốc có lợi. Đó là nơi đã cưu mang ta nhưng năm tháng đau đớn nhất, chưa nói đến nam nhân ta tâm niệm cũng đang ở đó.
Nếu nhìn tình hình bây giờ mà nói, việc ta có thể làm được chính là ngăncản nhiệm vụ tiếp theo của nhóm sát thủ này, tất nhiên chẳng phải tốtđẹp gì đối với Vân quốc.
Lại nhìn về phía Mã Tiệp một cái, tất nhiên phải tránh được ánh mắt của nam nhân kia.
Khách quan mà nói, Mã Tiệp cũng không được lòng người cho lắm. Trênđường đi hắn chỉ nói chuyện với nam nhân dẫn ta tới gường ngủ hôm nọ,ngoài ra hầu hết thời gian đều trầm mặc.
Có một điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-cung-phi/1898444/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.