Từ ngày nhóm người của Hà Khiết Nhi dẫn đi, ta đã khôi phục lạirất nhiều. Tất nhiên ta bị bịt mắt suốt dọc đường, không nhìn rõ mìnhđang ở đâu, nhưng hiển nhiên đã tốt hơn chỗ cũ rất nhiều.
Vì nằm trên mặt đất lạnh nhiều ngày, người ta bị nhiễm phong hàn. Hà Khiết Nhi mặc ta nằm nghỉ trong một căn phòng hai ngày, đúng giờ lạicho người đưa cơm tới. nàng ta không hề cấp thuốc men gì, nhưng thân thể ta vốn khỏe mạnh. Được đãi ngộ tốt một chút, khỏe lên cũng nhanh chóng.
Ngày thứ ba tỉnh lại, chân tay linh động hơn, ta đã có thể xuốnggiường đi lại. Không rõ dụng ý của Hà Khiết Nhi, ta đành mặc kệ, đến đâu hay đến đó. Ba ngày này, ta đã âm thầm thử vận công nhưng đều thất bại. Xem ra võ công không bị phế, không có nội công, vài chiêu võ mèo càocủa ta sẽ chẳng làm được gì.
Ta có thể đi lại linh hoạt cũng là lúc Hà Khiết Nhi sai hạ nhân đón ta đi.
Đầu gối bị ép quỳ xuống, ta ngẩng đầu nhìn nàng đang tao nhã thưởng trà. Đây rõ ràng giống như khuê phòng của nữ nhân. Hà Khiết Nhi chậmrãi nhấp từng ngụm đến hết mới quay sang nhìn ta, cười duyên, nói: " Xem ra thể lực ngươi cũng không tệ. Mới vài ngày đã khôi phục tốt như thế.Có phải lần này ngươi hẳn là nợ ta một ân tình hay không?"
Ta âm thầm cắn chặt răng,cười nhẹ: " Đã bị đem đến đây, là ai giải đi còn quan trọng hay sao?"
Hà Khiết Nhi nhìn ta một lát, quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-cung-phi/1898442/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.