Ta bị bàn tay hắn nắmchặt đến phát đau, cả bàn tay trắng bệch. Dù vậy, khi nhìn vào đôi mắt vằn đỏgiận dữ của Lưu Hạ Kì, ta không hề nhận ra sự đau đớn trên tay nữa, ngây ngườinhìn hắn.
Chưa baogiờ ta ngờ tới hắn có thể giận dữ đến mức này, bình thường Lưu Hạ Kì trong mắtta chỉ là một tên yêu nghiệt luôn thích giở trò chêu chọc người, chứng kiếnkhuôn mặt dữ tợn của hắn. Quả thực đây là lần đầu tiên.
Cất tiếngđịnh giải thích, lại phát hiện chẳng biết mình cần giải thích cái gì, nhìn vàođôi mắt như dại đi của hắn, lòng ta dâng lên một hồi thương xót.
Một látsau, hắn mới buông tay ta ra, xoay người bước đi chỉ bỏ lại một câu: “ Ngươi cóthể lấy loại hoa nào tùy thích, trừ loài hoa đó ra.”
Nhìn bónglưng của Lưu Hạ Kì trong biển hoa cô độc, ta chợt nhớ tới Thiên Vũ nằm trong vườnđào ngày ấy. Cảm giác đau thương của họ, làm cho ta thấy vừa khó hiểu vừa đaulòng.
Nhìn lạimàu hoa yêu thích một lát, bàn tay ta nắm chặt, xoay người đuổi theo bước chânLưu Hạ Kì.
Hắn ngồidưới chân một núi đá, đôi mắt khép lại, cả cơ thể ngập tràn ánh nắng. Khi ta ngồixuống bên cạnh, mí mắt hắn khẽ động đậy, nhưng không có ý mở ra.
Ta cũng chẳngbiết nên nói gì, chỉ đưa tay nghịch mấy bông hoa gần đấy, khẽ thở dài.
Cứ ngây ngốchồi lâu, trời cũng về chiều, mặt trời đỏ rực phía cuối cánh đồng chiếu lên cảhai người.
Bất chợt,Lưu Hạ Kì mở mắt ra, lời nói nhỏ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-cung-phi/1898426/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.