Sáng hôm sau, cô đứng trước cửa căn hộ anh chần chừ
"Hừ, bây giờ mình chẳng muốn qua nhà anh ta chút nào, hôm qua anh ta dám tức giận với mình vậy mà"
Cô đi qua đi lại giữa dãy hàng lang lưỡng lự suy nghĩ
"Nếu bây giờ không vào thì mình không thể nấu bữa sáng được, chỉ còn 2 tuần nữa thôi là mình hết nợ anh ta rồi"
Cô thở phào rồi bĩnh tĩnh mở cửa căn hộ anh, chìa đầu vào nhìn xung quanh căn phòng rồi nhón nhén vào trong đóng nhẹ cửa lại
"Phù...hi vọng anh ta còn ngủ"
Cô thở phào rồi đứng trước cửa phòng ngủ anh lẩm bẩm chửi rủa
"Tên chết tiệt, khó ưa, nếu tôi không nợ anh thì tôi đã không thèm qua đây rồi"
Ngay lập tức anh bật mở cửa ra khiến cô giật mình ngã xuống đất
"Anh...anh dậy từ lúc nào?"
(Chết rồi,không biết anh ta có nghe thấy không nữa)
Cô lấp mấp nhìn anh ta đang đứng ngay cửa phòng, anh ta nhìn tôi với ánh mắt không cảm xúc hằng ngày rồi bước ra lấy ly nước uống.
Cô đứng dậy rồi gượng nói
"Ưm...anh có đói không? Để tôi làm bữa sáng"
Nghe vậy anh để ly nước xuống bàn rồi nhìn cô
"Không cần đâu, hôm nay...cô không cần nấu gì cả"
Cô ngạc nhiên hỏi
"Sao vậy?"
Anh đi lại gần cô nói
"Hôm nay ra ngoài với tôi một chút, về phòng thay quần áo đi"
Cô lạo tò mò hỏi
"Nhưng đi đâu?"
Anh nhíu mày
"Rồi cô sẽ biết, mau về phòng thay đồ đi"
Cứ thế cô khó hiểu nhưng rồi cũng về phòng thay đồ mất, một lát sau cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-cua-mui-huong/186953/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.