Qua một đêm ngon giấc do thuốc an thần, Quyết Ngọc tỉnh dậy liền thấy khỏe khoắn hơn, đưa mắt nhìn căn phòng khang trang vắng vẻ với vài tia nắng chiếu vào, cùng lúc bắt gặp bóng dáng Mục Thời Cảnh đứng yên lặng ngoài hành lang, liền gọi to: “Lão Cảnh!”.
Sực tỉnh, Thời Cảnh vứt điếu thuốc đồng thời quay qua nhìn cô gái ngồi trên giường kia đang cười tươi và vẫy tay với mình. Bao lâu rồi hắn mới lại thấy nụ cười vui vẻ ấy trên môi cô, khi dành cho hắn?
Việc Quyết Ngọc quên hết ký ức hiện tại, quay trở về làm cô bé 14 tuổi, với Thời Cảnh mà nói, chưa thích ứng lắm.
Cả đêm người đàn ông này gần như thức trắng, âm thầm nhìn Quyết Ngọc ngủ say, trong lòng vui mừng thay. Có thể định mệnh lần nữa đem cô trở về bên hắn, để cô mãi mãi thuộc về riêng hắn! Thời Cảnh lại nghe Quyết Ngọc lên tiếng, khá gần:
- Mục Thời Cảnh, sao anh ngó lơ em rồi? Có chuyện gì khiến anh phiền muộn à?
Quyết Ngọc nghiêng đầu tròn xoe mắt, nom giống hệt đứa trẻ thật, Mục Thời Cảnh cười lắc đầu: “Là do ta lo lắng cho em thôi. Giờ em thấy thế nào rồi?”.
- Tuy còn hơi nhức đầu nhưng đỡ hơn nhiều so với đêm qua. Chỉ cần lão Cảnh bên cạnh là em thấy khỏe ngay. Mà Thời Cảnh này, em đói quá, muốn ăn sáng!
Cười nhẹ, Mục Thời Cảnh đưa tay lên định vỗ vào mái đầu Quyết Ngọc, có chút lần chần vì hắn sợ cô phản kháng nhưng rồi cũng làm hành động ân cần ấy. Và may thay, Quyết Ngọc vui tít mắt, yên lặng để hắn xoa đầu.
Ôi thật là, Thời Cảnh cảm giác đây đúng là cô bé 14 tuổi năm ấy, luôn xem hắn là tất cả, mừng rỡ khi ở cạnh hắn. Tốt! Cực kỳ tốt! Hắn nhếch mép cười, dịu dàng bảo với cô:
- Em nên tắm rửa rồi mặc quần áo mới, ta sẽ cho người đi chuẩn bị bữa sáng.
Nhanh xuống giường, Quyết Ngọc tung tăng đi tới cửa phòng. Dõi theo bóng dáng xinh đẹp khuất sau cánh cửa, Thời Cảnh nghĩ ngợi vài giây tiếp theo đến bên tủ đồ mở ra, bên trong là những bộ quần áo cùng váy vóc phụ nữ được xếp ngay ngắn.
Nhìn kỹ sẽ thấy mấy trang phục đã khá cũ tuy nhiên vẫn được giữ gìn cẩn thận. Hắn cầm một chiếc váy đưa lên mũi ngửi nhẹ, hình dung tới cảnh để Quyết Ngọc khoác lên thân thể những bộ đồ này, tức thì trái tim hắn dâng trào hạnh phúc khôn tả!
Quả nhiên khi thấy Quyết Ngọc trong bộ váy trang nhã thanh thuần, khiến Mục lão đại vốn mang trái tim lạnh lẽo cũng phải chăm chú ngắm nhìn chẳng rời mắt.
Giống! Giống lắm! Nhìn cô và người ấy thật giống nhau làm hắn cứ ngỡ như hai người chính là một!
Về phần Quyết Ngọc, cầm đuôi váy xòe nhẹ ra rồi xoay vài vòng, thấy bản thân cứ như cô gái xinh đẹp nhã nhặn, liền nhìn hắn thắc mắc:
- Chiếc váy xinh xắn này ở đâu anh có vậy?
- Là của một người quen để lại.... Ta không nghĩ em sẽ mặc vừa y như thế! Trông rất hợp, nếu em thích thì trong tủ quần áo còn nhiều, cứ thoải mái lấy mặc.
- Em thích lắm! Ừm... lão Cảnh, em thích mặc thế này không?
- Thích, ta rất thích.
Mục Thời Cảnh đã nói thế thì Quyết Ngọc em sẽ luôn mặc vậy cho anh xem.
Trông dáng vẻ ngại ngùng e ấp trước mắt, thứ cảm xúc xao xuyến khó kiềm chế, Thời Cảnh nắm tay Quyết Ngọc rồi kéo cô vào lòng.
Đôi mắt u lạnh lúc nào cũng phản chiếu sự thâm sâu ngay bây giờ trở nên dịu dàng khó tả, đàn ông quỷ quyệt như hắn hiếm khi bày ra hành động thân mật, đặc biệt là với Quyết Ngọc trong ngần ấy năm dài cô ở cạnh hắn.
Ấy thế mà giờ đây, lão đại thâm trầm như Mục Thời Cảnh hệt muốn bày rõ tình cảm da diết dành cho người con gái mà hắn những tưởng đã đánh mất rồi, khi vuốt nhẹ khuôn mặt kiều diễm của cô, không còn lạnh lùng xa cách ngược lại ngây thơ sáng trong, giống hệt lần đầu cô gặp hắn thuở bé.
-
Tia nhìn dừng lại trên môi anh đào kia, ý nghĩ vụt lên trong đầu là hắn muốn hôn cô, nhưng thình lình bị cắt ngang khi giọng rõ ràng của One cất lên nơi ngưỡng cửa:
- Mục lão đại, tôi có chuyện cần nói với anh!
Quá cụt hứng, Thời Cảnh nhận ra thỉnh thoảng sự hiện diện của cô nàng sát thủ kiêu ngạo này quá phiền phức, đành buông Quyết Ngọc ra và dặn dò cô cứ xuống nhà ăn sáng trước, rồi ra dấu cho One vào trong phòng đóng cửa lại.
- Chuyện gì, nói đi!
- Tôi phát hiện nửa đêm qua ở sở cảnh sát có gì đó rất căng thẳng, có lẽ liên quan tới tình hình hai cha con Lam Chí Cường. Sau vụ việc kia, cảnh sát đã tăng cường canh gác kỹ lưỡng, huy động thêm nhiều lực lượng, e là khó đột nhập vào thám thính.
- Cô quên chúng ta còn một tai mắt hữu ích trong sở cảnh sát à? Cứ tìm cách liên lạc với cô ta, ắt hẳn sẽ biết rõ ràng nhất tình hình của cha con lão thượng tướng.
- Tôi hiểu rồi! Còn một việc nữa, kể từ khi anh lên nắm quyền GOD, vài lão đại bắt đầu trở mặt tỏ ra không phục tùng, tôi lo ngại rằng sắp tới sẽ diễn ra tranh chấp nội bộ, Mục lão đại, tôi khuyên anh nên nghĩ cách giải quyết sớm đi.
Lúc trừ khử Cang Phỉ, mấy tên lão đại còn lại chẳng khác gì lũ chó hùa, cùng đứng về phía Mục Thời Cảnh, nay hắn nắm quyền lực rồi thì bắt đầu đám chó hùa này trở nên bất mãn, tỏ rõ sự chống đối!
Nhưng thôi, chuyện đó cứ để từ từ, trước mắt điều hắn quan tâm chính là sự sống chết của Lam Chí Cường và Lam Tiễn, quan trọng tiếp theo chẳng gì khác ngoài việc muốn ở cạnh Quyết Ngọc, săn sóc cho cô.
“Được rồi, ta sẽ suy xét xem sao..”, buông một lời hờ hững xong Thời Cảnh rời phòng, để lại One đứng tại đây với ánh mắt chứa đầy toan tính khó lường!
Ở viện quân y, Lam Tiễn gần như đã bình phục chỉ qua một ngày một đêm, thật khó tin trước thể lực phi phàm của vị thiếu tướng uy phong này. Hẳn bởi giờ đây trong thâm tâm anh đang có rất nhiều việc muốn làm, với sự quyết tâm cao độ nhất!
Vừa mặc xong quân phục, anh nghe tiếng gõ cửa kèm theo chất giọng nhỏ nhẹ:
- Lam thiếu tướng, em là Ngưu hạ sĩ, em xin phép vào phòng được chứ ạ?
Ánh mắt cương nghị sáng lên đầy sắc bén, Lam Tiễn đeo đồng hồ vào rồi chỉnh sửa quân phục ngay ngắn, cất tiếng gãy gọn: “Vào đi!”.
Cửa mở nhanh, Ngưu Tiểu Thất đi vào thấy thiếu tướng trong dáng vẻ khỏe mạnh, vẫn rất phong độ lẫn oai nghiêm, liền vui vẻ trong lòng, thiết nghĩ anh cũng chẳng quá đau buồn gì về sự mất tích của cô vợ mạo danh đó! Rất nhanh, cô nàng lên tiếng hỏi:
- Lam thiếu tướng khỏe rồi, em rất vui, mà anh gọi em đến có gì không ạ?
Lam Tiễn đặt lên bàn một kim cài áo nhỏ khá tinh xảo, nhẹ nhàng bảo: “Sự việc tại Lam gia khiến cho cảnh sát bây giờ rất rối ren, thú thật tôi có sự đề phòng với tất cả mọi người ngoại trừ đội đặc nhiệm của chúng ta ra. Nên thời gian tới để dễ cho việc liên lạc và hỗ trợ, tôi muốn người của đội đặc nhiệm cùng đeo kim cài áo này, bên trong có chứa thiết bị liên lạc, khi cần thiết có thể gọi cho nhau”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]