Qua một đêm ngon giấc do thuốc an thần, Quyết Ngọc tỉnh dậy liền thấy khỏe khoắn hơn, đưa mắt nhìn căn phòng khang trang vắng vẻ với vài tia nắng chiếu vào, cùng lúc bắt gặp bóng dáng Mục Thời Cảnh đứng yên lặng ngoài hành lang, liền gọi to: “Lão Cảnh!”.
Sực tỉnh, Thời Cảnh vứt điếu thuốc đồng thời quay qua nhìn cô gái ngồi trên giường kia đang cười tươi và vẫy tay với mình. Bao lâu rồi hắn mới lại thấy nụ cười vui vẻ ấy trên môi cô, khi dành cho hắn?
Việc Quyết Ngọc quên hết ký ức hiện tại, quay trở về làm cô bé 14 tuổi, với Thời Cảnh mà nói, chưa thích ứng lắm.
Cả đêm người đàn ông này gần như thức trắng, âm thầm nhìn Quyết Ngọc ngủ say, trong lòng vui mừng thay. Có thể định mệnh lần nữa đem cô trở về bên hắn, để cô mãi mãi thuộc về riêng hắn! Thời Cảnh lại nghe Quyết Ngọc lên tiếng, khá gần:
- Mục Thời Cảnh, sao anh ngó lơ em rồi? Có chuyện gì khiến anh phiền muộn à?
Quyết Ngọc nghiêng đầu tròn xoe mắt, nom giống hệt đứa trẻ thật, Mục Thời Cảnh cười lắc đầu: “Là do ta lo lắng cho em thôi. Giờ em thấy thế nào rồi?”.
- Tuy còn hơi nhức đầu nhưng đỡ hơn nhiều so với đêm qua. Chỉ cần lão Cảnh bên cạnh là em thấy khỏe ngay. Mà Thời Cảnh này, em đói quá, muốn ăn sáng!
Cười nhẹ, Mục Thời Cảnh đưa tay lên định vỗ vào mái đầu Quyết Ngọc, có chút lần chần vì hắn sợ cô phản kháng nhưng rồi cũng làm hành động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-60-ngay-gia-lam-vo-doi-truong-dac-nhiem/3746305/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.