Hư không Vỡ tan, như gương được gắn lại, dần dần khôi phục bình thường.
Thạch Nham vẻ mặt chuyên chú, đem thể ngộ của hắn đối với không gian áo nghĩa nhiều năm qua, dùng đủ loại pháp quyết kỳ diệu thi triển ra, hóa thành một đôi tay thần có thể nối không gian.
Không gian như vết thương được khép lại, nước lũ trút xuống vực ngoại thì thì đổ ra bên ngoài.
Từng đạo thần thức như không gian lợi nhận, xuyên qua xem xét xung quanh tinh hải, khiến cho rất nhiều toái phiến đã vỡ tan của tinh hải bị dắt nhảy vào vực ngoại loạn lưu.
Sau nửa canh giờ, lỗ thủng hư không do một kích của hắn và Tinh Hỏa gây ra được hắn chữa trị hoàn toàn, Hỏa Vũ tinh vực xem như tránh khỏi sụp đổ và biến mất.
Hắn nhìn về phía xung quanh, nhìn hài cốt của chiến hạm thần tộc, hiện lên hiện lên nụ cười.
Tâm thần khẽ động, huyệt khiếu như cự kình hút nước, đột nhiên truyền đến lực hút khổng lồ.
Năng lượng chưa tiêu tan hết của tộc nhân thần tộc sau khi chết thảm như những dòng suối năng lượng cực nhanh ùa vào huyệt khiếu của hắn, khiến huyệt khiếu của huyệt khiếu lại được lấp đầy năng lượng, sinh ra cảm giác đau đớn.
Cảm giác Năng lượng lấp đầy toàn thân khiến hắn thần thanh khí sảng, không nhịn được nhếch miệng bật cười hắc hắc.
"Buồn cười lắm à?"
Thanh âm quỷ dị của Duy Đức Sâm vang lên, trong hiểm cảnh vực sâu, khí lực mãnh liệt của hắn bắn ra, cơ hồ trong nháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-than/2245234/chuong-1320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.