Sau khi phát tiết hai lần, đầu óc hỗn loạn của Hư Không Già La cuối cùng cũng có chút tỉnh táo.
“Ngươi! Ngươi làm gì?! Đồ biến thái!” Cậu cuối cùng cũng phát hiện tình trạng của mình hiện tại, toàn thân cậu bị dây thừng cột lại, chân trái bị gấp khúc treo lên, khiến hai chân cậu không thể không tách rộng ra, lộ ra phân thân ủ rũ, còn có hậu huyệt xưng đỏ không ngừng chảy ra tinh thủy.
Mọe nó! Tên này căn bản là biến thái không hơn không kém, bề ngoài thì đạo mạo vĩ ngạn, thực tế lại là kẻ hạ lưu bẩn thỉu!
“Làm gì? Để ngươi dục tiên dục tử, bảo bối, ngươi chắc chắn sẽ thích ~” Hư Không Già La nhìn thấy dục vọng và sự điên cuồng trong mắt tên này. Thứ này không chỉ là biến thái, mà còn là kẻ điên?!
Cậu phun lên mặt hắn: “Phi! Biến thái chết tiệt! Có ngon ngươi giết ta đi, nếu không ta nhất định sẽ cho ngươi chết không yên!”
Thương Lan tránh đi, không hề tức giận, ngược lại cười tươi rói: “Ai da, đó là chuyện đại thiếu gia phú gia không nên làm nha, thật thiếu giáo dục. Sao ta có thể giết ngươi chứ? Ta thương ngươi còn không kịp mà. Nhưng mà, vẫn phải trừng phạt ngươi, không ngoan chút nào hết. Phải làm sao trừng phạt đây? A, không bằng lấy cái này vậy.”
Thương Lan tìm kiếm trong đống đạo cụ, cuối cùng chọn ra một cái ống thông tiểu.
Hư Không Già La nhìn ống nhựa đó, trong lòng dâng lên cảm giác không hay.
Quả nhiên, Thương Lan cầm cái ống nhựa đó, cùng một cái chậu nhỏ đi đến chỗ cậu.
Thương Lan đặt chậu dưới chân Hư Không Già La, sau đó vòng ra sau lưng cậu, thấp giọng nói bên tai cậu: “Ta biết ngươi đến đây lâu như thế, đều chưa đi nhà xí đúng không? Thế nào? Nhất định rất gấp rồi phải không? Ta không thể để thân thể đại thiếu gia có chút bệnh xấu nào nha. Đừng nhịn, tiểu đi.” Nói rồi, tay cầm tiểu gia hỏa của Hư Không Già La, miệng còn phát ra tiếng ‘xi xi’ như xi tiểu cho trẻ nhỏ.
Hư Không Già La làm sao chịu chấp nhận chuyện khuất nhục này, tuy toàn thân bị trói không thể động đậy, nhưng vẫn còn đầu không bị trói. Cho nên cậu lập tức tấn công, ngã đầu ra húc lên trán Thương Lan.
“Úi da!” Thương Lan không ngờ đối phương đã như thế còn có thể tấn công mình. Hắn ăn đau buông Hư Không Già La ra.
“Hừ! Ta thích điểm này của ngươi, đủ cay độc. Nhưng, nếu ngươi đã không muốn tự mình đến, vậy ta chỉ có thể giúp ngươi.” Nói rồi hắn lấy tăm bông ra, thấm thuốc tiêu viêm, bôi lên linh khẩu của Hư Không Già La. (linh khẩu = nơi bắn ra)
Lúc này, Hư Không Già La đã biết tên biến thái đó có chủ ý quái quỷ gì. Cậu muốn giãy dụa né tránh, ngặt nỗi toàn thân bị trói, mà mệnh căn tử lại bị đối phương nắm trong tay, căn bản vô lực phản kháng.
Bôi thuốc tiêu viêm xong, Thương Lan cầm tiểu gia khỏa của Hư Không Già La, muốn cắm ống thông tiểu vào niệu đạo của cậu. Hư Không Già La thất sắc, lúc lắc thân thể phản kháng.
Thương Lan thấy cậu không chịu hợp tác, liền lấy ra một cây gậy mát xa trong đống đạo cụ, hung hăng đâm vào hậu huyệt đã vô cùng ẩm ướt.
“A ~” Bị dị vật xâm nhập, hậu huyệt trống rỗng đã lâu của Hư Không Già La lại như có ý thức riêng, không ngừng hút lấy, bóp chặt, muốn kéo nó vào càng sâu.
“Như vậy đã ngoan rồi? Quả nhiên là thân thể *** đãng, chính là thiếu đánh!” Nói rồi mở công tắc gậy mát xa, rung động cường liệt trực tiếp đi sâu vào trong người Hư Không Già La. Phản phất như từng dòng điện lưu đánh tới, thân thể cậu lại lần nữa trào lên khoái cảm, phía trước lại cứng lên.
Thương Lan bún lên nhục căn màu đỏ đã đứng thẳng run run: “Đúng là có tinh thần! Chẳng qua càng tinh thần càng tốt, ta tiện đi vào.”
Ý thức Hư Không Già La bắt đầu hỗn loạn, trong lờ mờ, lại có thứ gì đó cắm vào niệu đạo, mang đến đau đớn tê dại. Cậu biết rõ thứ đó là gì, nhưng thân thể lại không chịu khống chế, chỉ có thể trân mắt nhìn ống nhựa đó chậm rãi đi vào niệu đạo của mình.
Cảm giác muốn đi ập đến liên tục, cậu muốn nhịn, nhưng ống trúc đó trực tiếp đi đến bàng quang, cậu căn bản không thể khống chế được. Hư Không Già La cắn chặt môi, khiến đau đớn duy trì ý chí của mình, toàn lực nhẫn nhịn.
“Không tồi nha, người bình thường bị thứ này cắm vào sẽ lập tức phải đi, ngươi đã đụng phải Dục thần tuyền thủy rồi, vậy mà vẫn có thể nhịn. Quả nhiên là người ta xem trọng, kiêu ngạo như thế… nhưng, thế này thì sao?”
Nói rồi, hắn rút gậy mát xa ra khỏi hậu huyệt của Hư Không Già La, thay vào đó là gậy thịt to lớn tím đen của mình, không chút lưu tình đâm thẳng vào!
Hậu huyệt đột nhiên bị gậy lớn nóng bỏng như thiết lắp đầy, Hư Không Già La thất thần trong phút chốc. Ngay lúc hơi buông lỏng này, thứ cần đi ra đã vượt qua ải, thông qua ống nhựa không ngừng bắn vào chậu bên dưới. Hư Không Già La xấu hổ phẫn nộ muốn chết.
Nhưng vẻ mặt này vào trong mắt Thương Lan lại là dụ hoặc khoái cảm chí mạng, huống hồ vì phía trước được giải tỏa, nên hậu huyệt của Hư Không Già La càng thêm mềm mại hơn trước. Nó kẹp chặt lấy đao thịt của Thương Lan, lực đạo lớn như thể muốn kẹp đứt nó.
“Ô ~ Chặt quá. Bảo bối, ngươi thật tuyệt.” Nói rồi, hắn không nhịn được, bắt đầu hung tợn ra vào.
Niệu đạo của Hư Không Già La bị ống nhựa kìm chặt mang đến cảm giác đau đớn, mà cảm giác đau đớn này lại chuyển biến thành một loại khoái cảm, khiến gậy thịt của cậu càng lúc càng cứng… mà tấn công mãnh liệt ở hậu huyệt lại khiến dưới bụng cậu nóng lên, dưới trước sau giáp công, lại một dòng nhiệt lưu trào lên trong người, thấm ướt đao thịt của Thương Lan.
Thương Lan hung hăng tấn công mười mấy lần, rồi rút ống nhựa ra.
“Ưm ~ a” Hư Không Già La cao giọng rên lên, bạch trọc lần thứ ba bắn ra. Người cậu cong lên, hai hạt đậu trước ngực đứng thẳng, biểu tình *** loạn mà mê li, chân mày nhíu chặt đó, còn có sợi tơ bạc trong vô thức chảy ra khỏi khóe miệng đều nói rõ cậu thật sự dục tiên dục tử như Thương Lan nói.
Thương Lan dừng lại trong người Hư Không Già La một chút, đợi sau khi đã bình ổn lại, mới rút ra, theo đó là lượng lớn dịch thể ùa ra.
Thương Lan cầm một ly nước, đưa đến miệng Hư Không Già La, vẻ mặt dịu dàng nói: “Nước trong bàng quang đã bài trừ sạch rồi, chắc khát rồi phải không, uống miếng nước đi.”
Hư Không Già La trải qua cao trào, nhất thời chưa hồi phục ý thức, vì thế liền uống cạn ly nước Thương Lan đút.
….
Có sự giúp đỡ của lão Trần, Chân Chính và Giả Tấn Xuyên rất thuận lợi vào đại môn địa phủ.
Giả Tấn Xuyên lặng lẽ nói bên tai Chân Chính: “Chúng ta đi đâu tìm? Có đầu mối không?’
Chân Chính trầm ngâm một lát: “Nếu đã là vật quý trọng, vậy chắc phải đặt trong tủ bảo hiểm này nọ.”
Giả Tấn Xuyên tán đồng suy nghĩ này, vội đi đến nói chuyện với lão Trần: “Ngại quá, ngại quá, cũng không có gì khác biệt với công ty lớn bình thường. Lão Trần này, tôi nghe nói địa phủ có rất nhiều kỳ trân dị bảo, thế nào? Dẫn chúng tôi tham quan đi.
Lão Trần trợn trắng mắt: “Ngươi cũng biết là kỳ trân dị bảo, vậy người bình thường có thể xem sao?”
Giả Tấn Xuyên vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, tôi biết rồi, chắc là vì ông vừa đến, địa vị thấp, nên không vào được!”
Lão Trần bị xem thường, không phục phản kích: “Hừ! Ta là cấp cao tầng đó! Cả địa phủ này làm gì có chỗ ta không vào được!?”
“Tôi không tin!” Giả Tấn Xuyên chép miệng, vẻ mặt ‘ông chỉ nói khoác’, ngay cả Chân Chính luôn mặt liệt cũng phối hợp cho lão Trần một ánh mắt khinh thường.
“Hừ! Các ngươi đừng xem thường ta, các ngươi không tin đúng không? Bây giờ ta sẽ dẫn các ngươi đi xem!”
Giả Tấn Xuyên và Chân Chính nhìn nhau một cái, ha, cá mắc câu rồi. Còn nói là đứng đầu bản, IQ và EQ đều thấp hết.
Thông qua tầng tầng cơ quan, cuối cùng đến phòng bảo tàng trong truyền thuyết. Nhưng thứ chờ đợi họ bên trong không phải là kim ngân tài bảo, Dục thần tuyền thủy gì, mà là một nam tử tráng kiện râu quai nón, lưng hùm vai gấu.
Đối phương ngồi trên bảo tọa, mở miệng: “Lão Trần, cực khổ rồi.”
Chết tiệt! Bị người gài bẫy rồi!
Giả Tấn Xuyên và Chân Chính hai người đều bắn mắt nhìn lão Trần.
Lão Trần rụt vai: “Huynh đệ, ta cũng hết cách, cuộc sống bức bách thôi.”
Nam tử tráng kiện đó cười ha ha: “Hai vị đừng để ý. Bổn tọa nghe nói lão Trần có hai người bạn hôm nay từ xa đến, muốn tham quan diêm la điện giản dị của ta. Là chủ nhân địa phủ, đương nhiên ta không thể bạc đãi khách nhân, cho nên ta bảo lão Trần dẫn các ngươi đến đây.”
“Không phải chứ?! Lẽ nào ông là… ông là diêm vương gia?!” Giả Tấn Xuyên đổ mồ hôi lạnh.
“Chính xác!” Nam tử thẳng thắn thừa nhận.
Xong rồi! Đến nhà người ta trộm đồ, bị chủ nhân bắt tại trận.
“Chúng, chúng tôi chỉ là, ông biết đó, chưa thấy thế sự, muốn kiến thức một chút thôi.” Giả Tấn Xuyên vội giải thích.
“Ồ?” Con mắt to như chuông đồng của diêm vương nhìn y ý vị sâu xa: “Nếu thế, vậy ta cho ngươi cơ hội. Thế này đi, ta thu đi mấy chục năm dương thọ của ngươi, để ngươi lập tức đến đây thường trú thế nào?”
Rõ ràng là đe dọa, Giả Tấn Xuyên còn chưa kịp phản ứng, Chân Chính đã cản trước mặt y, trong tay lóe qua lam quang, thanh Âm Nguyệt kiếm xuất hiện, bày ra tư thế tấn công.
Diêm vương thấy thế không những không tức giận, ngược lại cười nói: “Hê hê, người trẻ tuổi đừng xúc động. Ta biết các ngươi đến đây làm gì. Ngươi cho rằng địa phủ của chúng ta không có tivi sao? Tuyển thủ Chân Chính, tuyển thủ Giả Tấn Xuyên. Các ngươi muốn đến chỗ ta tìm Dục thần tuyền thủy đúng không?”
Được rồi, thì ra sớm đã bị người ta nhìn thấu.
“Chỗ ta quả thật có một ít Dục thần tuyền thủy, cũng khoảng chừng 300ml đi.” Diêm vương tiếp tục nói.
Giả Tấn Xuyên nghe thế sáng mắt, đang định mở miệng khẩn cầu chuyển nhượng, cho dù chỉ có 100ml cũng tốt mà, nhưng diêm vương lại phất tay ngăn cản y lên tiếng: “Nhưng đó đã là chuyện một tháng trước, hiện tại một chút tuyền thủy đã dùng sạch rồi.”
“Hả?! Ông dùng sạch rồi?!” Giả Tấn Xuyên kinh ngạc, một lần dùng hết 300 ml? Quá mức xa xỉ rồi!
“Đúng vậy, hết cách. Nhà ta có ba vị phu nhân mà, ta muốn con đàn cháu đống, cũng phải sang sẻ, nếu không rất dễ mất hương hỏa.”
Mọe nó! Lão già này có đến ba bà vợ? Lẽ nào minh giới không thực hiện chế độ một vợ một chồng sao? Cho dù là như vậy cũng được đi, nhưng vợ ông không thể sinh sao? Còn lãng phí nhiều Dục thần tuyền thủy như thế, không biết nó còn mắc hơn cả vàng ròng sao?!
Lão Trần sớm đã nhìn ra suy nghĩ của Giả Tấn Xuyên, ghé vào tai y thông báo nhỏ: “Ba người vợ của hắn là nam, ngươi không phát hiện trong đại điện này chỉ có mấy con quỷ sai và ngưu đầu mã diện, không có phán quan và hắc bạch vô thường sao?”
Giả Tấn Xuyên quanh nhìn một vòng, quả thật, không thấy mấy vị quan trung cấp đó.
“Ta cho ngươi biết, họ đều đang ở tẩm điện chờ sinh đó.” Cái gì? Giả Tấn Xuyên không phản ứng được ngay.
Lão Trần chịu không được trợn trắng mắt, sao lại ngu như thế chứ, hắn lập tức nói rõ: “Ba người họ là vợ của diêm vương!”
Giả Tấn Xuyên tặc lưỡi, chậc chậc chậc! Ngay cả cỏ gần hang cũng ăn, tên râu ria này thật không kén chọn thức ăn! Tình yêu văn phòng thật hỗn loạn a!
Diêm vương sờ râu: “Nếu hai vị vì cuộc đấu mà đến, bổn tọa cũng sẽ không truy cứu nữa. Nhưng, về Dục thần tuyền thủy, bổn tọa không thể trợ giúp.”
Thấy y ủ rũ không chút tinh thần, diêm vương liền an ủi: “Tuy chỗ ta không có. Nhưng ta biết chút đầu mối…”
Giả Tấn Xuyên lập tức vực tinh thần, hai mắt phát sáng nhìn diêm vương.
Diêm vương buồn cười: “Ha ha, nhóc con rất thú vị. Tẩm điện của ta còn một vị trí, nếu không ngươi đến làm tứ phu nhân của ta đi?”
Vừa nói xong, Chân Chính đã vung kiếm chém hắn. Quỷ sai trong điện đều không kịp phản ứng gì, trong chớp mắt, Âm Nguyệt kiếm đã đặt trên cổ diêm vương.
Diêm vương khẽ đẩy kiếm ra: “Nhóc con đừng xúc động như thế, ta đùa mà thôi, đùa thôi đùa thôi.”
Chân Chính thu kiếm lại, trầm giọng nói: “Hy vọng sau này ông đừng đùa bậy!”
Diêm vương sờ cần cổ xém bị chém đứt: “Người trẻ tuổi bây giờ thật không có chút hài hước. Được rồi, cho các ngươi chút đầu mối, nghe xong mau cút đi cho ta.”
Chân Chính lạnh mặt, dùng ánh mắt ý bảo hắn nói mau.
“Thật ra sao các ngươi không suy nghĩ, tại sao Dục thần tuyền thủy của Tư Thủy thần tộc lại khô cạn? Chỉ cần giải quyết vấn đề này, khiến Dục thần tuyển thủy mới lại dâng lên, vậy không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?”
Giả Tấn Xuyên trợn trắng mắt: “Phí lời! Ai biết tại sao nó đột nhiên khô cạn chứ?”
Diêm vương cười gian: “Hê hê, tuy lời đồn bên ngoài là vì tộc họ chọc giận thần linh, chịu trừng phạt, nhưng thật ra, ta có tin tức nội bộ, là có người cố ý phong tuyền thủy lại…”
“Ai?!”
“Lãnh địa của Tư Thủy thần tộc là khu bảo vệ, không có sự đồng ý của người bảo vệ, người bình thường không thể bước vào. Ngươi cảm thấy ai có bản lĩnh phong nó lại?”
Chân Chính và Giả Tấn Xuyên nhìn nhau, nói thế là nhân viên nội bộ tự làm trò quỷ?
“Được rồi, ta biết chỉ có nhiêu đó thôi. Các ngươi đi đi, không tiễn!” Diêm vương mở miệng đuổi người.
“Ai ai ai, đừng gấp mà.” Giả Tấn Xuyên không những không đi, còn giả thân cận với diêm vương: “Nếu đã quen coi như có duyên, huống hồ hôm nay ông còn cùng lão Trần bày mưu bẫy chúng tôi, hơn nữa còn để chúng tôi lãng phí cả chuyến đi. Tôi cảm thấy ông nên bồi thường cho chúng tôi một chút tổn thất tinh thần.”
Diêm vương bật cười: “Nói thế, các ngươi đến trộm đồ của ta là có lý sao?”
“Không thể nói thế? Chúng tôi cũng là vì cuộc thi mới không thể không làm vậy. Hơn nữa nếu ông không cho, tôi sẽ cáo mật với ba người vợ của ông, nói ông vừa rồi trêu cợt tôi!”
Diêm vương chịu hết nổi mở miệng: “Được rồi được rồi, ngươi muốn gì, nói đi!”
“Như vầy đi, ông xem tôi có thể sống đến bao nhiêu tuổi.”
Diêm vương lệnh quỷ sai tra tìm dương thọ của Giả Tấn Xuyên trên máy tính, không bao lâu quỷ sai đã hồi báo: “Giả Tấn Xuyên sinh năm 1986, chết năm 2051, hưởng thọ 65 tuổi.”
Giả Tấn Xuyên gật đầu, lại chỉ Chân Chính: “Còn cậu ta thì sao?”
“Chân Chính sinh năm 1986, mất năm 2056, hưởng thọ 70 tuổi.”
“Nếu đã thế, vậy ông cho tôi thêm năm năm dương thọ đi.”
“Được được được, mau đi đi mau đi đi.” Dù sao cũng chỉ năm năm, không tính là tham lam, diêm vương lập tức đáp ứng, chỉ muốn tiễn họ đi. Chưa từng gặp ai đến địa phủ cũng có thể trả giá.
Ngoài cửa địa phủ, Chân Chính nắm tay Giả Tấn Xuyên: “Tại sao muốn cùng tôi đồng tử?” Có phải y đã chuẩn bị sẽ cùng mình sống cả đời không?
Giả Tấn Xuyên đỏ mặt giãy khỏi tay hắn: “Tôi, tôi chỉ sợ tôi không còn nữa, cậu âm khí quá nặng, lại chơi trò tự bế thôi!”
Chân Chính nhìn lỗ tai đỏ hồng của Giả Tấn Xuyên, không vạch trần y, chỉ nắm chặt tay, lòng bàn tay còn mang theo hơi ấm của đối phương.
…
Sau cơm no rượu say, lão long vương hỏi thăm: “Nếu đã dẫn người về rồi, mấy đứa định lúc nào cử hành hôn lễ?”
Gấu trúc ngẩn ngơ nhìn lão long vương, câu này là ý gì: “Hôn lễ gì?”
Lão long vương vẻ mặt không vui, trầm giọng nói: “Hồ nháo! Lẽ nào mấy đứa không định cử hành hôn lễ? Người trẻ tuổi bây giờ đều thế, nói cái gì mà mọi thứ đơn giản, sao có thể đơn giản chứ? Đó là chuyện lớn cả đời người mà!”
Gấu trúc vẫn mơ màng: “Rốt cuộc ai kết hôn?”
Cả nhà Safin đồng thời la lên: “Ngươi và Safin đó!”
Dao nĩa trong tay gấu trúc rớt lên bàn: “Cái gì?!!”
Hiểu Dạ Bách Quỷ xin sư phụ thần bí của mình 100ml Dục thần tuyền thủy. Lúc này đang định trở về nơi thi đấu. Không ngờ lại nhận được tin nhắn của Giả Tấn Xuyên: Mau đến Tư Thủy thần tộc tập hợp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]